Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1506 - Chương 1504: Tôi Kêu Một Tiếng? Khiến Anh Sung Sướng Như Vậy Sao?

Chương 1504: Tôi Kêu Một Tiếng? Khiến Anh Sung Sướng Như Vậy Sao?
Chương 1504: Tôi Kêu Một Tiếng? Khiến Anh Sung Sướng Như Vậy Sao?
Chương 1504: Tôi Kêu Một Tiếng? Khiến Anh Sung Sướng Như Vậy Sao?




"Lương bí thư lợi hại, tiểu nhân ở chỗ này thầm tán thưởng cho ngài."

"Bây giờ đã là lúc nào rồi, anh còn đùa được nữa." Lương Nhược Hư đã tức giận gần chết, "Em sẽ gọi điện thoại xử lý chuyện bên kia ngay bây giờ."

"Em khoan lại vội, làm như vậy rất dễ bứt dây động rừng." Lâm Dật nói:

"Đêm qua, anh có thu thập đám người Tôn Mãn Lâu một trận, bình thường mà nói, xảy ra chuyện như vậy, bọn họ hẳn là không dám động thủ với anh nữa mới đúng. Hơn nữa còn dùng phương thức cực đoan như vậy, cho nên trong chuyện này nhất định còn có mờ ám."

Lương Nhược Hư trầm tư một lát mới lên tiếng:

"Ý của anh là có người đang giở trò giật dây phía sau Tôn Mãn Lâu sao?"

"Anh chỉ nghĩ như vậy, nhưng không có chứng cứ." Lâm Dật nói:

"Em có còn nhớ hay không, lúc anh đến bên này, em từng nói với anh, Đông Bắc bên này là địa bàn của Vương gia."

Nghe nói như thế, Lương Nhược Hư có loại cảm giác như bừng tỉnh đại ngộ.

"Ý của anh là, người tên là Tôn Mãn Lâu kia phụ thuộc vào Vương gia Yến Kinh sao?"

"Rất có thể là vậy, Tôn Mãn Lâu có thể phát triển đến mức này, nếu như không có hậu thuẫn cường đại là chuyện không thể nào. Hơn nữa nơi này là địa bàn của Vương gia, cho nên giữa bọn họ có thể sẽ có chút liên hệ, anh cần em giúp anh điều tra chuyện này một chút."

"Được, không thành vấn đề, ngày mai có thể cho anh một câu trả lời chắc chắn." Lương Nhược Hư nói:

"Nếu như chuyện này thật sự là do Vương gia giở trò quỷ, thì hoàn toàn có thể sử dụng cơ hội lần này để đánh cho bọn họ trở tay không kịp."

"Không có khả năng đó đâu." Lâm Dật nói với vẻ nghiêm túc:

"Lần trước chúng ta có thể thành công là do Vương gia khinh địch. Bọn họ sẽ không dễ dàng để lại nhược điểm, cho dù có biết là bọn họ chỉ điểm ở phía sau thì chúng ta cũng không có chứng cứ."

"Vậy anh định làm như thế nào?"

"Lấy đạo của người, trả lại cho người, đầu tiên điều tra quan hệ giữa Tôn Mãn Lâu và Vương gia, sau đó lại điều tra động tĩnh của Vương gia, em không cần quan tâm nhiều đến mấy chuyện còn lại.”

“Vậy chuyện anh bị thương thì làm sao bây giờ, cũng không thể không làm gì được."

"Yên tâm đi, anh biết nên làm thế nào, không để cho bọn em tới chính là đang đợi cơ hội."

"Cơ hội gì?"

"Mục đích của đối phương là giết anh, nhưng ra tay ở khu trượt tuyết lại không thành công. Anh đoán là mấy ngày sắp tới có lẽ sẽ còn có hành động khác."

"Ý của anh là bọn họ sẽ tới trong bệnh viện để ra tay sao?"

"Cũng có khả năng này, cho nên anh mới không để cho em tới, một khi thân phận của anh bị bại lộ thì dễ bứt dây động rừng."

"Có cần em gọi điện cho quân đội trong tỉnh hay không?"

"Không cần làm cái gì cả, em cứ làm tốt chuyện của mình là được, chờ sau khi bên này có động tĩnh thì anh sẽ gọi điện thoại cho em."

"Vậy anh cẩn thận một chút."

"Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."

Cúp điện thoại của Lương Nhược Hư, Lâm Dật lại gọi cho Kỷ Khuynh Nhan.

Đầu tiên là trò chuyện về tập đoàn Lăng Vân và tập đoàn Triều Dương, sau đó Kỷ Khuynh Nhan lại hỏi thăm Lâm Dật một chút về tình huống bên này, đều là mấy chủ đề không có dinh dưỡng, nói ra cũng chỉ để giết thời gian.

Hơn nửa giờ sau, An Ninh trở về, Lâm Dật cũng cúp điện thoại.

Cô mua không ít thứ, nhưng phần lớn đều lấy thanh đạm làm chủ.

"Tự Cẩm đi đâu rồi?"

"Ngày mai cô ấy còn làm việc nên tôi bảo cô ấy trở về trước rồi." Lâm Dật nói:

"Chờ sau khi ăn xong thì cô cũng trở về đi, cha cô cũng đang nằm viện. Mỗi ngày cô đều chạy sang bên tôi như này cũng không phải là chuyện gì tốt cho lắm."

"Cha tôi đã tốt hơn nhiều rồi, một mình mẹ tôi cũng có thể chăm sóc." An Ninh nói:

"Nhưng anh lại chỉ có một mình ở đây, nếu tôi không đến thăm anh thì chẳng phải là lãng phí tuổi trẻ sao."

"Cô nói cũng đúng, hai bên đều là baba, đều phải hiếu thuận."

Vẻ mặt của An Ninh lập tức thay đổi, vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên.

"Giờ đã là lúc nào rồi, sao anh vẫn chưa quên chuyện đánh cược kia chứ."

"Chuyện lớn như vậy, sao có thể nói quên là quên được." Lâm Dật nói:

"Vừa lúc bây giờ không có ai, cô có thể thực hiện lời hứa."

"Anh đúng thật là lòng lang dạ sói, tôi ngay cả cha tôi đều mặc kệ, chạy tới chăm sóc cho anh. Anh thế mà còn nhắc tới chuyện đánh cược, còn có chút lương tâm nào hay không!"

"Vậy tôi cũng không cần cô chăm sóc, thực hiện lời hẹn đi."

"Ngạch..." Vẻ mặt của An Ninh trở nên lúng túng, "Không được, tôi nhất định phải chăm sóc anh."

"Nếu như cô ở lại chăm sóc tôi, vậy quan hệ giữa hai ta sẽ là cha và con gái."

Bởi vì đang còn nghi ngờ hai người ám sát mình mấy ngày sắp tới có khả năng sẽ tới, cho nên Lâm Dật không muốn để An Ninh ở lại đây, để tránh xuất hiện nguy cơ và phiền phức không cần thiết.

"Được, được, được, anh nói thế nào thì là thế đó."

An Ninh cảm thấy mình vò mẻ không sợ rơi, bắt đầu mở đồ mà mình mới mua ra, chuẩn bị ăn cơm với Lâm Dật.

Lâm Dật: ? ? ?

Sao lại không phản bác thế?

"Cô cứ như vậy mà thừa nhận?"

"Thừa nhận." An Ninh nói: "Có cần tôi kêu luôn một tiếng để cho anh sung sướng không?"

Móa!

Lâm Dật thật ra không có hứng thú gì đối quan hệ cha và con gái này, dù sao những người mẫu trên mạng kia thường xuyên gọi mình như vậy chỉ để lôi kéo làm quen.

Về chuyện An Ninh không nguyện ý rời đi, nhất định ở lại chăm sóc mình, việc này đúng là rất đau đầu.

Nhưng Lâm Dật cũng không tiện nói gì.

Người ta là có ý tốt, nếu như cứ đuổi người ta đi, nhất định sẽ khiến người ta thương tâm.

Tuy cánh tay của Lâm Dật vẫn có thể động, nhưng bữa cơm này đều là An Ninh đút cho.

Trước đây Lâm Dật chưa từng nghĩ tới, người đầu tiên đút cho mình ăn lại là người khác ngoài Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư.

Tuy vết thương trên người không nặng, nhưng buổi tối còn cần truyền nước biển giảm viêm, An Ninh vẫn cứ ở lại đây không chịu đi, chuẩn bị giúp đỡ Lâm Dật xem thuốc và gọi y tá đến bất cứ lúc nào.

Trên thực tế, những công việc này đều không cần An Ninh làm, Trương Đại Dũng cũng đã căn dặn trước đó rất nhiều lần rồi.

Nếu như xảy ra sai sót gì trong chuyện này thì những y tá đó đều sẽ bị sa thải.

Trời tối người cũng yên tĩnh, ánh trăng lạnh lẽo ánh xuống phòng bệnh.

An Ninh cuộn tròn thân thể, ngủ ở giường bên cạnh.

Tại một thành thị xa lạ, có thể gặp một người phụ nữ như vậy, Lâm Dật cảm thấy có lẽ nó là vận may của mình.

Nhưng dường như cũng là một loại bất hạnh.

...

Băng Thành, Giang Bắc, biệt thự Vọng Giang.

Anh em nhà họ Tôn ngồi ở trên ghế sô pha, Trịnh Khôn Bằng ngồi ở một bên.

Hai người tập kích Lâm Dật đang đứng ở trước mặt ba người, vẻ mặt đều có chút khẩn trương.

Tôn Mãn Lâu danh tiếng lẫy lừng đang ở trước mặt mình, bọn họ muốn kiềm chế tâm trạng của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng lại làm không được.

Đối với những thứ người sống trong nghề này, Tôn Mãn Lâu chính là thần tượng trong lòng bọn họ, do đó bọn họ đều không thể nào bình tĩnh nổi khi ở trước mặt anh ta.

"Chắc chắn bắn trúng Lâm Dật sao."

Tôn Mãn Lâu cầm điếu thuốc, mặt không thay đổi, hỏi.

"Chắc chắn, nhưng tôi không biết tại sao cậu ta lại phản ứng nhanh như vậy, cho nên không trúng điểm yếu, chỉ trúng bả vai."

Người đàn ông có kiểu tóc chia ba bảy đang vô cùng khẩn trương, bởi vì anh ta không rõ rốt cuộc trong lòng Tôn Mãn Lâu đang suy nghĩ gì.

"Vết thương cụ thể như thế nào bây giờ còn chưa có biện pháp phán đoán, nếu như cần thì chúng tôi có thể đến bệnh viện xem một chút."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment