Chương 1505: Người Sáng Lập Thời Đại.
Chương 1505: Người Sáng Lập Thời Đại.
"Không cần đâu." Tôn Mãn Lâu nói:
"Hai người các người không nên lộ diện trong khoảng thời gian gần đây, tìm một chỗ trốn đi, sau đó tôi sẽ sắp xếp cho hai người rời khỏi Trung Quốc."
Lời nói của Tôn Mãn Lâu khiến cho hai người đều co quắp và khẩn trương.
"Tôn lão đại, là bởi vì chúng tôi không xử lý được cậu ta nên ngài không hài lòng sao." Người đàn ông tóc chia ba bảy nói.
"Không phải như vậy, các người suy nghĩ nhiều rồi. Tôi hiểu rõ thực lực của Lâm Dật, các người có thể làm được như vậy đã rất khá." Tôn Mãn Lâu nói:
"Thân phận của cậu ta rất không bình thường, nói không chừng hiện tại đã bắt đầu điều tra chuyện này. Tôi sợ hành tung của của các người bị bại lộ. Nếu như các người lại đến bệnh viện thì nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm, vì an toàn cho nên hai người không thể lộ mặt ra được."
Nói xong, Tôn Mãn Lâu lấy ra hai thẻ ngân hàng từ dưới bàn trà, đẩy về phía hai người.
"Trong mỗi tấm thẻ đều có 1 triệu, là thù lao cho nhiệm vụ lần này. Tôi sẽ sắp xếp chuyện phía sau đó giúp các người, cứ chờ tin tức của tôi là được."
"Cảm ơn lão đại nhiều!" Hai người lập tức trở nên vui vẻ, cầm lấy thẻ ngân hàng rồi rời đi.
Không đến vài phút, khi nghe tiếng âm thanh động cơ bên ngoài dần dần trở nên xa xôi, Tôn Mãn Lâu mới nói:
"Lão Trịnh, anh phái người theo sát họ, nếu như hai người bọn họ làm không chuyện nên làm thì tìm cơ hội xử lý."
"Đã biết, tôi sẽ phái người quan sát kỹ." Trịnh Khôn Bằng nói: "Nhưng chuyện của Lâm Dật thì nên làm sao bây giờ?"
"Nghe ngóng tình huống bên kia của cậu ta trước, lại tìm mấy gương mặt lạ hoắc đi qua đó, chuyện này không thể có bất kỳ sơ suất nào được."
"Được, tôi đã hiểu."
Sau khi lên tiếng, Trịnh Khôn Bằng quay người rời đi sắp xếp chuyện tiếp theo.
Trong toàn bộ biệt thự, cũng chỉ còn lại anh em nhà họ Tôn.
"Đại ca, chúng ta chơi như vậy có phải là quá độc ác rồi hay không."
"Em có biết tại sao nhiều năm như vậy mà em vẫn không thể lăn lộn lên được không." Tôn Mãn Lâu thấp giọng nói.
"Bởi vì em không đủ hung ác."
"Em đúng là, ha ha..."
Tôn Mãn Lâu nở nụ cười, "Giờ đã đến lúc nào rồi, nếu như không ngoan độc hơn những người khác thì cũng quá lạc hậu, anh đây cũng không có khả năng ngồi trên cái ghế này cho tới hôm nay."
Tôn Mãn Gia không nói mà chờ đại ca nói tiếp.
"Hiện tại thứ cần trong cái xã hội liều mạng này chính là đầu óc." Tôn Mãn Lâu nói:
"Giống như chuyện em muốn tạo xe hơi, nhưng em chỉ là người bán đậu phụ, như vậy chẳng lẽ không có biện pháp gì sao? Dĩ nhiên là không phải, chỉ cần động não, thuê những người có thể chế tạo xe hơi là được."
"Tình huống trước mắt chính là như vậy." Tôn Mãn Lâu nói:
"Nếu như là anh thì đại khái sẽ không đến chỗ Lâm Dật tìm phiền phức làm gì, nhưng Vương gia lại bày tỏ không hài lòng đối với hành vi của anh, cho nên anh không làm như vậy cũng không được."
"Em biết chuyện này." Tôn Mãn Gia nói:
"Ý của em là, có cần phải làm đến mức đó không. Cho dù nói thế nào thì Lâm Dật đều là một thương nhân rất nổi danh, nếu quả thật làm như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng xã hội không tốt. Em sợ là sẽ nhóm lửa lên thân mình."
"Không còn cách nào khác, trước mặt anh chỉ có một con đường, nhất định phải làm như vậy." Tôn Mãn Lâu nói:
"Đây là cơ hội để đứng vững gót chân, tiếp tục đi lên, anh nhất định phải bắt lấy. Nếu như có một ngày trong tương lai, anh có thể đi vào trung tâm phạm vi của Vương gia thì Tôn gia chúng ta mới xem như là hoàn toàn xoay người."
"Anh, chẳng lẽ anh muốn..."
"Không sai, chính là vòng quyền lực!" Tôn Mãn Lâu híp mắt, nói:
"Cho dù thế lực của chúng ta ở đây có lớn bao nhiêu, kinh doanh có tốt thế nào thì chung quy lại vẫn không là gì cả, giống như là Lâm Dật vậy, cho dù cậu ta có tiền thì thế nào? Vương thiếu vẫn không biết cậu ta là ai, chỉ cần một câu là có thể giết chết cậu ta, nhưng phạm vi quyền lợi thì lại không giống."
Nói đến đó, Tôn Mãn Lâu cảm khái rồi lại thở dài.
"Một Tôn Mãn Lâu ngã xuống sẽ có vô số Tôn Mãn Lâu khác đứng lên, một người giàu có rớt đài thì sẽ có người giàu hơn đứng ra. Bởi vì tài phú và danh vọng của chúng ta đều là thời đại cho, nhưng thời đại thì lại nằm trong tay những người ở trung tâm quyền lợi. Cho nên cơ hội lần này càng giống với một khảo nghiệm của Vương gia đối với anh hơn. Anh nhất định phải nắm thật chắc!"
"Anh, ý của anh là cái mà Vương gia nhìn trúng là quá trình, mà không phải là kết quả sao?"
"Em thật sự cho rằng những người ở trung tâm vòng quyền lợi kia đều là kẻ ngu sao. Bọn họ người này lợi hại hơn người kia, máu trên tay họ đều đủ để nhuộm đỏ Tùng Hoa Giang. Anh so với bọn họ cũng chỉ là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn thôi." Tôn Mãn Lâu nói:
"Cho nên, nếu như anh không có có chỗ hơn người, bọn họ sẽ không thu nhận anh. Do đó, anh mới phải đưa Lâm Dật vào chỗ chết."
"Hơn nữa, cậu ta còn khiến cho anh mất hết mặt mũi trước nhiều người như vậy. Nếu như anh không tìm lại khí thế thì không chỉ mất hết mặt mũi trước mặt Vương gia mà trong lòng của người phía dưới, anh cũng sẽ trở thành một lão đại bất tài. Cho nên, dù có dựa vào nguyên nhân nào thì Lâm Dật đều phải chết. Đối với anh mà nói, đây là chuyện một mũi tên trúng hai con chim."
"Anh nói như thế thì em hiểu rồi."
Tôn Mãn Lâu vỗ vỗ bả vai của em trai, "Chờ sau khi chuyện này thành công, có lẽ anh sẽ phải rời đi, chuyện trong nhà bên này đều giao lại cho em. Đến lúc đó, Vua Đông Bắc mới chính là em."
"Ha ha, anh, nếu anh đã nói như vậy, em cũng không khách khí với anh nữa."
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật còn nằm trên giường bệnh, sau đó cố ý tìm cái cớ bảo An Ninh đi mua bữa ăn sáng, để có cơ hội gọi lại cho Lương Nhược Hư.
"Có tra được tin tức gì hay không?" Lâm Dật hỏi.
"Giống như anh nghĩ." Lương Nhược Hư nói:
"Người tên là Tôn Mãn Lâu kia đúng là người được Vương gia bồi dưỡng phía sau. Hơn nữa, thông qua tư liệu của lữ đoàn Trung Vệ, ông ta đã đến cấp C, là cao thủ, có thể xem như là một lực lượng bí mật mà Vương gia âm thầm bồi dưỡng."
"Vậy chuyện còn lại thì sao, có tra được động tĩnh của Vương gia gần đây không."
"Hành tung của những người khác của Vương gia đều rất bình thường. Nhưng Vương Miện có đến Băng Thành vào buổi tối ba ngày trước, chuẩn bị đến Nga để bàn chuyện làm ăn nhập khẩu vật liệu gỗ."
"Tới đây ba ngày trước sao?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, cũng oán thầm ở trong lòng:
"Thời điểm mình động thủ với Tôn Mãn Lâu là buối tối hai ngày trước, hay nói cách khác, Vương Miện đã đến Băng Thành trước đó một ngày, đồng thời còn gặp mặt Tôn Mãn Lâu. Sau đó một ngày, hai bên mới xảy ra xung đột."
Đại não của Lâm Dật nhanh chóng xoay tròn, cố gắng load chuyện này một cách rõ ràng.
Lấy hiểu biết của Vương Miện đối với mình, nếu như biết hai bên có xảy ra xung đột, hẳn cũng sẽ không để cho Tôn Mãn Lâu động thủ với mình.
Cho dù muốn báo thù thì cũng sẽ âm thầm chuẩn bị ở trong bóng tối.
Nhưng sau khi gặp mặt theo đúng hẹn ước, mình đã đánh bại Tôn Mãn Lâu và tiêu sái rời đi.
Chuyện này cũng đã nói lên rằng, trước đó Vương Miện cũng không biết chuyện giữa mình và Tôn Mãn Lâu xảy ra tranh chấp.
Là sau khi xảy ra xung đột, anh ta mới biết chuyện này.
Nhưng Lâm Dật vẫn còn một chỗ không nghĩ thông.
Vương Miện nắm rõ tình huống của mình như lòng bàn tay, không có khả năng để cho Tôn Mãn Lâu động thủ được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lâm Dật di chuyển lòng vòng.
Chẳng lẽ muốn dùng Tôn Mãn Lâu để tự bạo với mình sao?
------
Dịch: MBMH Translate