Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1508 - Chương 1506: Sỉ Nhục Của Lữ Đoàn Trung Vệ.

Chương 1506: Sỉ Nhục Của Lữ Đoàn Trung Vệ.
Chương 1506: Sỉ Nhục Của Lữ Đoàn Trung Vệ.
Chương 1506: Sỉ Nhục Của Lữ Đoàn Trung Vệ.




"Uy? Có nghe em nói gì không đó?"

"Chuyện vừa rồi thì sao, em nói cái gì rồi? Lặp lại lần nữa."

"Em nói, mọi chuyện đều đã sáng tỏ, anh có tính toán gì không."

"Vương Miện đi Nga, trong thời gian ngắn hẳn là không về được đúng không?"

"Em cũng không rõ lắm, nhưng dựa theo thông lệ, khoản buôn bán lớn như vậy nếu không tốn mười ngày nửa tháng, chắc chắn là không thể xong được."

"Vậy được rồi, em không cần lo mấy chuyện phía sau nữa, anh sẽ tự mình xử lý."

"Cho bọn họ chút giáo huấn."

Đêm qua, Lương Nhược Hư đã nói chuyện này cho người trong nhà.

Thẩm Thục Nghi lập tức nghĩ đến, Lâm Dật sẽ ăn miếng trả miếng, đợi sau khi tìm được hung thủ chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng, cho nên bà đã dặn dò Lương Nhược Hư rất nhiều.

Nhưng Lương Nhược Hư lại không nói mấy lời này cho Lâm Dật, muốn để Lâm Dật báo thù!

Bởi vì cho đến bây giờ, lửa giận của cô đang còn nghẹn trong bụng, đêm qua còn ngủ không ngon giấc.

Nếu như không phải Lâm Dật phản ứng kịp thời thì chỉ sợ sẽ mất mạng.

"Yên tâm đi, anh biết làm thế nào mà."

"Đúng rồi, em còn có một việc muốn nói với anh." Lương Nhược Hư nói:

"Người của lữ đoàn Trung Vệ hình như đã bí mật tiến vào Băng Thành, đoán chừng sau đó sẽ liên hệ với anh."

"Anh đã biết."

"Em đi làm đây, chờ sau khi giải quyết chuyện của anh thì nhớ thông báo cho em biết trước."

"Biết mà, em đã nói rất nhiều lần rồi."

Nói xong, Lâm Dật cúp điện thoại.

Lâm Dật cũng không lo lắng chuyện lữ đoàn Trung Vệ đến Băng Thành.

Chắc chắn đều là bí mật hành động, hẳn là sẽ không khiến người ta phát hiện ra.

Về phần người tới là ai, Lâm Dật cũng có thể đoán được đại khái, hẳn là Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt. Nhưng anh lại không biết được bọn họ sẽ dùng phương thức gì để xuất hiện.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Lương Nhược Hư không bao lâu, An Ninh đã cầm bữa sáng và trở về.

Giống như đêm qua, lấy thanh đạm làm chủ, khiến cho đầu Lâm Dật bắt đầu cảm thấy ong ong.

"Tôi là bị thương bả vai, cũng không phải làm phẫu thuật, có thể cho tôi chút thịt hay không?"

"Đó cũng là vết thương, trước tiên cứ ăn chút đồ thanh đạm đã." An Ninh nói:

"Lúc trở về tôi có hỏi bác sĩ, họ nói tình trạng của anh bây giờ cũng không khá lắm, còn có khả năng phải phẫu thuật, càng không thể ăn đồ quá tùy tiện được."

Cái này mẹ nó!

Hai người cùng nhau ăn bữa sáng, thấy Lâm Dật không có việc gì, An Ninh liền trở về phòng bệnh tim mạch, chuẩn bị sang thăm cha của mình.

Sau khi An Ninh rời đi không bao lâu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra lần nữa, Lâm Dật cho là cô quên thứ gì đó nên quay về lấy.

Không nghĩ tới là hai y tá.

Mới đầu Lâm Dật cũng không quan tâm lắm, nhưng anh lập tức phát hiện ra dáng người của một y tá trong đó vô cùng tốt, số đo còn lớn hơn so với An Ninh.

Nhìn kỹ một chút, Lâm Dật phát hiện có điểm gì đó là lạ.

Cho dù mang theo khẩu trang, thế nhưng em gái có số đo lớn này lại nhìn rất quen mắt.

"Phương thức ra sân của hai người đúng là khiến cho tôi có chút kinh diễm."

Người tới không là ai khác, chính là Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt!

Khưu Vũ Lạc vẫn như lúc trước, không có thay đổi gì quá lớn.

Nhưng Ninh Triệt dường như béo thêm một chút, dáng người càng trở nên nở nang, càng thêm mê người.

"Cũng không tệ lắm, đã không gặp chúng tôi lâu như vậy rồi thế mà liếc mắt một chút đã nhận ra."

Ninh Triệt cười híp mắt tháo khẩu trang xuống, bày ra một tư thế phong tao trước mặt Lâm Dật.

"Trang phục của hai chúng tôi thế nào, có phải là rất dụ hoặc hay không?"

"Loại đồng phục y tá này thì có gì mà mê người, y tá trên khắp Trung Quốc đều mặc như vậy, dù sao cũng phải ngắn thêm một đoạn, phối thêm đôi tất đen, đây mới gọi là hoàn mỹ."

"Chờ sau khi vết thương của cậu lành, tôi nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu."

"Hai người các người có thể bình thường một chút hay không?" Khưu Vũ Lạc trợn trắng mắt, nói:

"Hai người vừa gặp mặt, sao cứ giống như tình nhân không bằng, có phải là tôi đang làm chậm trễ chuyện của hai người hay không?"

"Cho nên mới nói, cô không cảm thấy mình có chút hơi thừa sao?" Ninh Triệt nói:

"Nếu như cô không ở đây, nói không chừng hai chúng tôi đã bắt đầu làm việc rồi."

"Cô có thể biết xấu hổ một chút được hay không, cậu ấy đã bị như này rồi, cô còn muốn làm chuyện gì nữa?"

"Cậu ấy ở phía dưới, tôi ở phía trên nha." Ninh Triệt nói:

"Tốt xấu gì lúc trước cô cũng là người từng có bạn trai, không phải là ngay cả điều này mà cũng không biết đó chứ?"

"Cô quả thực đúng là sỉ nhục của lữ đoàn Trung Vệ."

"Dừng, dừng, đừng ồn ào nữa, không cần thiết bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tranh giành tình nhân, nửa người dưới của tôi cũng không bị thương, hai người cùng lên là được."

"Tôi thấy không chỉ có Ninh Triệt, hai người các ngươi đều là sỉ nhục của lữ đoàn Trung Vệ."

Ba người lại nói chuyện phiếm một hồi, mới đi vào vấn đề chính.

"Tra được người động thủ chưa." Ninh Triệt cầm quýt trên bàn, vừa ăn vừa hỏi, thỉnh thoảng lại đưa cho Lâm Dật một nửa.

"Có đối tượng hoài nghi, nhưng không có chứng cứ, tôi cũng không thể tùy tiện động thủ." Lâm Dật nói:

“Nhưng rất rõ ràng, đối phương muốn dồn tôi vào chỗ chết, hôm qua không thành công, tôi đoán bọn họ sẽ lại đến."

"Ý của cậu là, bọn họ sẽ tìm một thời gian đặc biệt nào đó đến trong bệnh viện để giết chết cậu?"

"Chính là như vậy, đây cũng là nguyên nhân mà tôi không để các người tới, tránh việc bứt dây động rừng."

"Đã dùng súng, mà lại thủ pháp gây án còn chuyên nghiệp như vậy, tất nhiên là muốn giết người, cậu nói như vậy cũng đúng."

"Cho nên tôi muốn chờ một chút." Lâm Dật nói:

"Các người che giấu bản thân mình cho tốt, đừng để lộ."

"Yên tâm đi, chúng tôi rất chuyên nghiệp." Ninh Triệt nói:

"Không thấy chúng tôi đều thay quần áo để đến sao, đều đã nói trước với bệnh viện rồi."

"Trình độ của hai người có được không? Như vậy càng dễ khiến cho các y tá còn lại nghi ngờ hơn."

"Cậu cũng đừng xem nhẹ hai chúng tôi vậy chứ, hai chúng tôi cũng hiểu không ít tri thức về phương diện chữa bệnh, còn có thể miễn cưỡng ứng phó, không phải là vấn đề lớn." Ninh Triệt nói:

"Hơn nữa tôi cũng đã nói chuyện với y tá trưởng rồi, hai chúng tôi là y tá chuyên phụ trách cho cậu, không phải chăm sóc người khác nên không thể gây ra nghi ngờ được."

"Được, vừa lúc phòng này còn có cách âm."

Ninh Triệt nháy mắt ra hiệu, "Buổi tối tới một phát."

"Vậy thì đến một phát."

Hai người ở lại trong phòng bệnh một hồi, liền rời đi.

Chuyện Lâm Dật bị thương không thể coi thường, hai người còn phải đi sắp xếp những chuyện khác.

Trong một ngày này, Lâm Dật đều ở trong phòng bệnh, lúc không có gì thì nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan để giết thời gian.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, rạng sáng hôm sau, một chiếc xe Bora sedan màu đen đỗ tại trước cửa bệnh viện.

Trong xe có một người đàn ông dáng người cao gầy đang ngồi, anh ta mặc áo khoác da màu đen, tóc rối bời, nhìn giống như là một kẻ lang thang trên đường cái.

Sau khi đậu xe xong, người đàn ông gầy gò cũng không vội xuống xe, mà vừa ngậm điếu thuốc vừa gọi điện thoại.

"Khu nội trú thứ năm, phòng 1408." Trịnh Khôn Bằng nói qua điện thoại:

"Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, gọn gàng một chút, đừng để xảy ra sự cố."

"Anh Trịnh cứ yên tâm, tôi biết phải làm thế nào, anh đã sắp xếp người bên phòng 1407 rồi đúng không."

"Bọn họ sẽ tiếp ứng cho anh." Trịnh Khôn Bằng nói:

"Chờ sau khi anh chuẩn bị xong thì nhớ thông báo cho tôi, tôi sẽ cho người cắt camera giám sát tầng 14, như vậy thì sẽ thần không biết quỷ không hay."

"Đã hiểu!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment