Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1509 - Chương 1507: Thật Ra Tôi Chỉ Là Tấm Màn Trên Mặt Đất.

Chương 1507: Thật Ra Tôi Chỉ Là Tấm Màn Trên Mặt Đất.
Chương 1507: Thật Ra Tôi Chỉ Là Tấm Màn Trên Mặt Đất.
Chương 1507: Thật Ra Tôi Chỉ Là Tấm Màn Trên Mặt Đất.




Thời gian trao đổi của hai người không lâu, sau khi cúp điện thoại, người đàn ông gầy gò liền dập tắt tàn thuốc, mang theo hoa quả đã mua sẵn ở bên ghế cạnh tài xế, đi về khu nội trú thứ sáu của bệnh viện.

Mà tại khoảnh khắc đi vào bệnh viện, vẻ mặt của người đàn ông bỗng nhiên trở nên rực rỡ, giống như người nhà của bệnh nhân đến đây để thăm bệnh nhân.

Tất cả mọi người trong bệnh viện đều không ai thèm liếc anh ta một cái.

Đến tầng 14, người đàn ông gầy gò nhìn bốn phía một chút.

Bởi vì đã rạng sáng, trong hành lang vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ y tá thì không có bất kỳ ai cả.

Chỉ có ba y tá, nhưng đều đang buồn ngủ, không có chút tinh thần nào.

Sau khi xác định tình huống xung quanh, người đàn ông gầy gò lại nhìn qua vị trí của cameras một chút.

Tình huống trước mắt vô cùng có lợi đối với hành động tiếp theo của mình.

Người đàn ông gầy gò lập tức đi vào phòng bệnh 1407, vẻ mặt lại khôi phục như ban đầu, gương mặt tựa như chết cả nhà.

Trong phòng bệnh có hai người, một người mặc quần áo bệnh nhân, nằm ở trên giường, một người khác ngồi bên cạnh giường, chăm sóc bệnh nhân.

Sau khi hỏi thăm tin tức của Lâm Dật, Tôn Mãn Gia liền sắp xếp hai người vào trong bệnh viện.

Mà người bệnh nhân cũng là thuộc hạ của Tôn Mãn Gia, trùng hợp là cũng bị chấn thương, trước đó ở tại Y Đại Nhất Viện, sau đó mới chuyển đến viện này.

"Anh Cao, anh đã đến."

Nhìn thấy người đàn ông gầy gò tiến vào, người ngồi cạnh giường đứng lên chào hỏi.

Cao Diệu Đông gật gật đầu, bỏ hoa quả qua một bên.

"Tình huống phía đối diện thế nào rồi, các người có biết được gì không."

"Nghe nói rất nghiêm trọng, còn có nguy cơ cắt tay." Người đàn ông phụ trách chăm sóc nói:

"Hơn nữa tôi thấy bệnh viện còn sắp xếp hai y tá chuyên nghiệp đến chăm sóc cậu ta, tình huống chắc là rất nghiêm trọng."

"Đến mức phải cắt tay sao? Vậy thì hành động ngày hôm qua cũng coi như là thành công."

"Nhưng Tôn lão đại muốn giết chết cậu ta, hiện tại người không chết nên vẫn cần tiếp tục động thủ."

"Chuyện sau đó cứ để tôi làm là được."

Trong phòng bệnh 1408, Lâm Dật và An Ninh đều không ngủ, cầm điện thoại di động xem phim.

"Cuối cùng cũng xem hết, mệt chết tôi rồi."

An Ninh xoay xoay lưng, đường cong tinh tế hiện rõ.

Phốc. . .

Lâm Dật ném hạt anh đào về phía bụng nhỏ của An Ninh.

"Đừng duỗi nữa, lộ cả thịt ra rồi."

"Ngạch. . ."

An Ninh lúng túng, vội vàng kéo áo xuống.

"Tôi gần đây là do ăn theo anh, lại không tập thể dục, nhiều thịt cũng bình thường, vẫn nằm trong phạm vi mà tôi có thể tiếp nhận."

"Cô đúng là rất khoan dung đối với mình."

"Không sai biệt lắm là được, anh muốn tôi luyện Vest line, tương đương với muốn mạng nhỏ này của tôi." An Ninh nói:

"Dáng người hơi mập này của tôi cũng rất tốt."

Lâm Dật nở nụ cười, dáng người của An Ninh quả thật không tệ, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ cần có thịt thì có thịt, không khác Vương Oánh là bao, còn chưa tới mức hơi mập.

"Hết thuốc rồi, tôi bảo y tá rút kim cho anh, hôm nay có thể nghỉ ngơi rồi."

Tuy Lâm Dật không bị thương nặng, nhưng mỗi ngày đều cần truyền thuốc chống viêm.

Rất nhanh, An Ninh gọi y tá tới, nhưng người tới lại là Ninh Triệt.

Sau vài phút giải quyết, cô còn thuận tiện hếch mặt với Lâm Dật, sau đó mới rời khỏi phòng bệnh.

"Tôi phát hiện ra chuyện này."

Sau khi Ninh Triệt đi, An Ninh nói.

"Chuyện gì?"

"Tại sao tôi cứ cảm thấy y tá chuyên trách này có chút không thích hợp."

"Ừm? Lạ ở chỗ nào?"

Lâm Dật không khỏi nghiêm túc, nếu như ngay cả người bình thường như An Ninh đều có thể nhìn ra Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt không thích hợp, vậy bọn họ thật sự cần phải trở về đào tạo lại.

"Một trong đó còn rất chuyên nghiệp." An Ninh nói:

"Nhưng lúc y tá hung ác kia vừa tiến vào, sao tôi cứ luôn cảm thấy, cô ấy đang liếc mắt đưa tình với anh."

"Ngạch. . . Có sao?"

"Anh phải tin tưởng trực giác của phụ nữ." An Ninh nói:

"Anh có phải là nhịn quá lâu nên đã thông đồng với y tá bệnh viện rồi?"

Dù sao cũng là con gái có cần trực tiếp như vậy không!

"Lời này của cô là có ý gì, cô thấy tôi giống người như vậy lắm sao."

"Rất giống." An Ninh nói: "Mỗi đêm đều đuổi tôi đi, có phải là sợ tôi làm chậm trễ chuyện của anh không?"

"Cô nhanh đi nghỉ ngơi một chút đi, nếu như tôi thật sự có nhu cầu thì tìm cô tạm một chút là được, không cần thiết phải thông đồng với y tá."

"Tôi bóp chết anh, cái gì gọi là tìm tôi tạm một chút, tôi kém chỗ nào!"

"Người y tá kia là D, cô là C."

"Cút, biến thái!"

An Ninh trợn mắt nhìn Lâm Dật một chút, "Đi ngủ đây, không quan tâm đến anh nữa."

Nói xong, An Ninh đi vào góc phòng, thay một chiếc váy ngủ bằng bông rộng rãi, cũng không có chú ý nhiều đến Lâm Dật.

Lâm Dật lắc đầu, số đo và dáng người đều không tệ lắm, thế nhưng thiết kế bốn tà áo như này thật sự là phản nhân loại.

Có lẽ do mệt mỏi cả một ngày, nên nằm ở trên giường không bao lâu đã nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ của An Ninh.

Lâm Dật cầm điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Ninh Triệt.

"Bên các người thế nào rồi? Phát hiện người nào khả nghi không?"

"Không có, hai người các người có thể bắt đầu, nhưng biên độ động tác đừng quá lớn, cách âm của gian phòng đó cũng không phải là quá tốt, không nên vượt qua 120 đề xi ben."

Cái này mẹ nó.

Lâm Dật mắng ở trong lòng một câu.

An Ninh hiểu lầm mình ngủ cùng Ninh Triệt, Ninh Triệt hiểu lầm mình ngủ cùng An Ninh.

Trên thực tế ông đây không ngủ với ai hết.

Lâm Dật càng nghĩ càng thêm rối.

Đều cho rằng ông đây ở tại bầu khí quyển, trên thực tế mình chỉ là tấm màn trên mặt đất.

Lâm Dật không đáp lại Ninh Triệt, bỏ di động qua một bên.

Có hai người bọn họ giám sát ở bên cạnh, mình cũng không cần lo lắng thêm gì, an tâm ngủ là được rồi.

Ong ong ong _ _

Vừa nằm được mười mấy phút, điện thoại di động của Lâm Dật lại vang lên.

"Trong hành lang có một người khả nghi, khoan hãy ngủ."

Nhìn thấy tin tức của Ninh Triệt, Lâm Dật tỉnh cả ngủ.

"Có thể xác định thân phận không."

"Không xác định được." Ninh Triệt nói:

"Sau khi ra khỏi thang máy thì dừng lại một phút đồng hồ trong hành lang, trên tay hình như còn cầm hoa quả, sau đó đi vào phòng 1407 đối diện cậu."

"Lúc này trời cũng sắp rạng sáng rồi, còn cầm hoa quả tới thăm bệnh nhân sao?"

"Đây chính là điểm đáng ngờ." Ninh Triệt nói:

"Người đến thăm bệnh bình thường đều là ban ngày, không có nửa đêm, đương nhiên, cũng có thể là tới thay ca, thuận tiện mua ít đồ."

Lâm Dật khẽ nhíu mày, hành động của đối phương tuy cũng có thể giải thích thông suốt, nhưng vẫn có điểm đáng ngờ.

"Các người nhìn kỹ chút, có biến thì lập tức thông báo cho tôi."

"Biết rồi."

Lâm Dật không đáp lại, mà loay hoay trên điện thoại di động, đã tỉnh ngủ.

Nếu như tất cả đều là trùng hợp, vậy dĩ nhiên là tốt nhất, không cần lo lắng gì cả.

Nếu như đối phương thật sự có hiềm nghi, như vậy thì Tôn Mãn Lâu đúng thật là có chút trình độ.

Vậy mà thần không biết quỷ không hay sắp xếp người quan sát mình ngay tại phòng đối diện, quả thực không tầm thường.

Lâm Dật nhìn về phía An Ninh đang ngủ ở bên cạnh theo bản năng.

Bản thân anh thì không sao cả, nhưng nhất định phải sắp xếp cho cô thật cẩn thận, không thể để cho cô ấy bị thương được.

Ong ong ong _ _

Ngay tại lúc Lâm Dật đang tự hỏi nên xử lý An Ninh như thế nào, thì điện thoại trên giường lại vang lên.

"Đừng làm nữa, mau kéo quần lên, giám sát bị gián đoạn đột ngột, có lẽ sắp xảy ra chuyện!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment