Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1510 - Chương 1508: Tra Tấn Linh Hồn.

Chương 1508: Tra Tấn Linh Hồn.
Chương 1508: Tra Tấn Linh Hồn.
Chương 1508: Tra Tấn Linh Hồn.




Trong lòng Lâm Dật đột nhiên xiết chặt, hiện tại anh có thể xác định đối phương nhất định là có hiềm nghi!

Nếu không thì camera giám sát không có khả năng bị mất tín hiệu ở thời điểm này!

Theo bản năng, Lâm Dật trực tiếp chui vào ổ chăn của An Ninh.

An Ninh vừa mới ngủ thì phát hiện Lâm Dật chui vào, bị dọa cho hoa dung thất sắc.

Tuy đều mặc quần áo, nhưng cũng không thể chỉ như vậy được!

"Lâm Dật, anh làm gì vậy!"

Tuy quan hệ với Lâm Dật càng ngày càng quen thuộc, nhưng An Ninh cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế.

Mặc dù có chút hoảng hốt, nhưng cô lại không sợ hãi chút nào.

Thậm chí trong đầu còn lóe qua một ý nghĩ.

Nếu như Lâm Dật thật sự có suy nghĩ trên phương diện kia thì mình có nên phản kháng hay không? Do đó gương mặt xinh đẹp trong bóng tối liền đỏ rần lên.

"Đừng nói chuyện!"

Lâm Dật bít miệng cô lại, "Đợi lát nữa cho dù có xảy ra chuyện gì, cô đều phải ở trong chăn không được động đậy!"

An Ninh trừng mắt, nhìn vẻ mặt của Lâm Dật, cô biết đã xảy ra chuyện không tốt.

Cho dù không có cách nào nói chuyện, nhưng cô vẫn dùng sức uốn éo người.

"Đã bảo cô là đừng lên tiếng rồi, có thể thành thật một chút hay không!"

An Ninh tránh thoát khỏi trói buộc của Lâm Dật, lấy cái tay đang ở trước người mình của anh ra.

Ngạch...

Lâm Dật có chút xấu hổ.

"Thật sự xin lỗi, mò lộn chỗ, tôi đang nói sao lại mềm như thế đây."

An Ninh hung hăng liếc Lâm Dật một chút, nhưng cả người còn đang ở trong vòng quay cuồng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không cần sợ, bây giờ thì nhắm mắt lại, quay mặt về phía tường, không được quay đầu lại."

An Ninh trừng tròng mắt, gật gật đầu, sau đó nhắm mắt lại thật chặt rồi xoay người qua.

Mà Lâm Dật vẫn nằm thẳng ở trên giường,

Két két _ _

Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh âm đột ngột này lại lộ vẻ càng khủng bố chói tai.

Thân thể của An Ninh bắt đầu run rẩy trong vô thức.

Bản năng nói cho cô rằng đã xảy ra chuyện không tốt, nếu không Lâm Dật cũng không như vậy.

Cao Diệu Đông đi từng bước một về phía Lâm Dật, trên tay cầm một thanh dao găm sắc bén, trong mắt lộ ra một tia hung ác!

Mượn ánh trăng phía ngoài, Cao Diệu Đông nhìn thấy Lâm Dật nằm ở trên giường của An Ninh.

Nhưng vẻ mặt của anh ta cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Theo tin tức từ đồng bọn thì có một người phụ nữ vẫn luôn đi theo bên cạnh chăm sóc cậu ta.

Đã trễ như vậy, hai người chơi bời trên một cái giường cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Động tác của Cao Diệu Đông rất nhẹ, bước chân không chút tiếng động nào, sau đó đến bên cạnh Lâm Dật.

Nhìn thấy Lâm Dật đã ngủ say, đồng thời phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Cao Diệu Đông nhếch miệng lên, giơ dao găm sắc bén lên.

Nhưng ngay tại lúc muốn đâm xuống, một tiếng nói bất ngờ vang lên khiến cho lỗ chân lông toàn thân của anh ta đều co rút lại.

"Thủ pháp đúng là rất chuyên nghiệp, lúc trước hẳn là đã làm không ít chuyện như này đúng không."

Tiếng nói của Lâm Dật khiến cho tâm trạng của Cao Diệu Đông như rơi xuống đáy cốc!

"Cậu thế mà!"

"Vẫn luôn đang chờ anh đây!"

Trong chốc lát, vẻ mặt của Cao Diệu Đông bỗng trở nên hung ác, "Cho dù cậu có nhìn thấu kế hoạch của chúng tôi thì cũng vô dụng, hôm nay nhất cậu định phải chết!"

Cao Diệu Đông không nói nhảm nhiều, cầm dao găm, hung hăng đâm về phía Lâm Dật!

"Bỏ đao xuống!"

Giọng nói của Khưu Vũ Lạc vang lên, động tác của Cao Diệu Đông đột nhiên dừng lại. Anh ta máy móc quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồng phục y tá, đang cầm súng chỉ vào mình!

"Các người thế mà!"

"Đừng cái gì mà các người nữa."

Lâm Dật đứng dậy đánh rớt dao găm của Cao Diệu Đông, "Nếu như tôi có thể bị các người giết chết như vậy thì Lâm Dật tôi sao có thể sống tới ngày hôm nay được."

"Nói đi, có phải là Tôn Mãn Lâu để cho các người tới hay không."

Lâm Dật bình tĩnh hỏi.

"Làm cái nghề này của chúng tôi thì đã sớm đưa lưng quần cho người ta, cũng dự liệu sẽ có ngày hôm nay, các người đưa tôi đi đi." Cao Diệu Đông lạnh lùng nói.

"Đưa đi đâu?"

"Cục cảnh sát."

"Mới rồi còn khen anh chuyên nghiệp, không nghĩ tới tôi đã nhìn nhầm rồi, anh đúng là chưa từng thấy qua việc đời mà." Lâm Dật nói:

"Nếu như tôi chỉ là một doanh nhân bình thường, làm sao có thể có súng được."

"Chuyện này. . ."

Thấy Lâm Dật nói kiểu này, Cao Diệu Đông mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Chẳng lẽ cậu còn muốn giam giữ người trái phép sao!"

"Tôi đây chính là một công dân tốt, sao có thể làm chuyện phạm pháp được." Lâm Dật nháy mắt ra hiệu cho Khưu Vũ Lạc.

"Lấy giấy chứng minh thân phận của cô ra, cho anh ta nhìn xem."

Khưu Vũ Lạc đưa giấy chứng nhận ra, Cao Diệu Đông sau khi thấy, thì vẻ mặt lập tức sụp đổ.

"Các, các người là người quân đội!"

"Không phải vậy thì lấy giấy chứng nhận ở đâu ra?"

Lâm Dật bắt chéo hai chân, tay vuốt vuốt dao găm.

"Cho nên anh tốt nhất nên ngoan ngoãn phối hợp, đối với hai chúng ta đều có chỗ tốt."

"Không phải tôi đã nói rồi sao, làm cái nghề này của chúng tôi thì đã nghĩ đến ngày này từ trước, không sợ uy hiếp của các người."

"Trước đó tôi từng gặp ninja của Đảo quốc, đám người kia còn cứng rắn hơn anh nhiều, cuối cùng vẫn bị khuất phục đó thôi."

Lâm Dật không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, nói với Khưu Vũ Lạc:

"Gọi điện thoại cho Trương Đại Dũng, để khoa gây mê đưa chút thuốc tê tới, tôi sẽ tiêm cho anh ta một ít trước."

Trên thực tế, rất nhiều thuốc tê của bệnh viện đều là hàng cấm, chỉ là số lượng được tính toán khác biệt nên mới không tính là nguy hại.

"Được."

"Các, các người muốn làm gì!"

"Không làm gì cả, chỉ là muốn chơi chết anh." Lâm Dật bình tĩnh nói:

"Tôi muốn nhìn xem anh có thể chịu được bao lâu, nếu như anh còn có vợ con, tôi cũng sẽ cho bọn họ nếm thử xem nó có vị gì, đều là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."

"Cậu, cậu..."

Vẻ mặt của Cao Diệu Đông bỗng nhiên trở nên dữ tợn.

"Cậu không thể nào là người quân đội, người quân đội sẽ không làm chuyện như vậy!"

"Chúng tôi trực thuộc ngành cơ mật tối cao nhất, anh không thể dùng ánh mắt của người bình thường để nhìn chúng tôi được." Lâm Dật nói:

"Hơn nữa anh phải tin tưởng rằng tôi là người nói được thì làm được, đương nhiên, anh cũng đừng cảm thấy tôi sẽ luôn chờ anh."

"Đồng bọn của anh tại phòng 1407, đoán chừng cũng đã bị người của chúng tôi khống chế. Nếu như anh không thể bàn giao lại trước bọn họ thì anh tự biết hậu quả đi."

"Chuyện này. . ."

Cao Diệu Đông chảy đầy mồ hôi lạnh, khẩn trương tới cực điểm.

Anh ta cho tới bây giờ chưa từng dùng qua hàng cấm, nhưng cũng biết thứ đó, bởi vì trong tổ chức, Tôn lão đại đã nghiêm cấm các thành viên đụng vào.

Một khi bị nhiễm thì nửa đời sau của mình coi như xong!

Sống không bằng chết!

Tí tách...

Tí tách...

Tí tách...

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng áo của Cao Diệu Đông, giống bị mưa rào tầm tã xối qua vậy.

Lâm Dật thì vẫn nhìn điện thoại di động, không nói một lời.

Khưu Vũ Lạc cũng có chút bội phục Lâm Dật.

Loại thủ đoạn thẩm vấn này, quả thực chính là một sự tra tấn tàn nhẫn đối với linh hồn.

Không cần lên tiếng, thời gian sẽ khiến cho bọn họ tự sụp đổ.

"Tôi nói! Tôi sẽ nói tất cả!"

Khưu Vũ Lạc thở ra một hơi, cuối cùng cũng có hiệu quả.

"Thật xin lỗi, đã chậm rồi."

Lâm Dật cầm điện thoại di động, lắc lắc trước mặt Cao Diệu Đông.

"Tại một phút đồng hồ trước, đồng bọn bên cạnh của anh đã nói rồi, cho nên, tôi không cần anh nữa."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment