Chương 1509: Giãy Dụa Cuối Cùng.
Chương 1509: Giãy Dụa Cuối Cùng.
"Không, không muốn..."
Cao Diệu Đông liều mạng lắc đầu, sự kiên trì trước đó đã bị sự hoảng sợ thay thế.
"Cậu muốn biết cái gì, tôi sẽ nói hết cho cậu!"
"Tôi không muốn biết cái gì hết, anh đã không còn giá trị đối với tôi."
Lâm Dật dùng một đao bổ vào cổ Cao Diệu Đông, người kia lập tức ngất đi.
Khưu Vũ Lạc cũng thuận thế cất súng về.
Lâm Dật vỗ vỗ vào mông An Ninh, "Được rồi, đứng lên đi, mọi chuyện đều đã được giải quyết."
An Ninh cẩn thận đứng lên, cô cảm thấy thế giới quan của bản thân đều muốn sụp đổ.
Mình rốt cuộc đã quen biết người gì vậy!
"Không có dọa cô đó chứ?" Lâm Dật thử thăm dò.
"Tôi sắp bị dọa chết rồi đây này."
"Yên tâm đi, sau này sẽ không nguy hiểm nữa." Lâm Dật hoạt động xương cốt một chút, vết thương trên bả vai còn có chút không thoải mái.
"Anh đừng lộn xộn, cẩn thận chảy máu!"
"Không có việc gì, đã tốt hơn nhiều."
"Tốt hơn nhiều?" An Ninh ngơ ngẩn, "Không phải bác sĩ đã nói có nguy cơ cắt tay sao."
"Là tôi bảo bọn họ nói như vậy, nếu không sao có thể khiến những người này mắc câu được."
An Ninh cảm thấy đầu của mình có chút không đủ dùng, mọi chuyện rốt cuộc là sao vậy!
Sao giống như mấy bộ phim chiến tranh tình báo thế.
"Hai người đừng nói nữa, chuyện trước mắt nên xử lý như thế nào đây."
"Bên phía Ninh Triệt đã tra được địa chỉ của Tôn Mãn Lâu, tôi bây giờ sẽ qua đó một chuyến, xử lý bọn họ trước." Lâm Dật nói:
"Chuyện bên bệnh viện trước hết cứ tương kế tựu kế đã, không thể bứt dây động rừng."
"Tôi thông báo cho những người khác tập hợp lại trước."
"Hả? Tập hợp cái gì?"
"Lần này không chỉ có tôi và Ninh Triệt tới mà người của khu vực an ninh Yến Kinh, khu cảnh giới Trung Hải cũng đều tới, chuẩn bị nhổ tận gốc."
"Không phải vậy chứ, gây nên chiến trận lớn như vậy sao?"
"Bên phía tỉnh Long Giang đều là người của Vương gia, cho nên không có cách nào điều động, do đó mới điều người của Yến Kinh và Trung Hải đến đây." Khưu Vũ Lạc nói.
"Việc này là Lục lão sắp xếp sao?"
"Đúng vậy."
Lâm Dật sờ cằm, cảm thấy Lục Bắc Thần hẳn là muốn mượn cơ hội lần này, làm suy yếu chiến lực của Vương gia một chút.
"Vậy thì bắt đầu đi."
Lục Bắc Thần cũng đã chủ động tham dự vào, việc này cho thấy thái độ ông ấy, chính mình cũng không còn gì để nói , cứ làm theo ý của người ta là được.
Mà vốn dĩ mình cũng định làm như vậy.
Trước khi đi, Lâm Dật quấn băng vải trên người lại thật chặt, thay quần áo, đem theo cả điện thoại của Cao Diệu Đông, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Các, các người muốn đi sao?" An Ninh hỏi.
"Tối nay cô cứ ở trong phòng bệnh đừng đi ra, tôi sẽ phái người bảo vệ cô." Lâm Dật sờ đầu An Ninh, "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Dật và Khưu Vũ Lạc, An Ninh có chút hoảng hốt.
Trong một đêm này, cô cảm thấy mình như nhận thức rõ hơn về Lâm Dật.
Khoảng cách giữa mình và anh ấy dường như càng ngày càng xa.
Ba người đi ra từ trong bệnh viện, lên chiếc Toyota Prado của Khưu Vũ Lạc, lái về phía biệt thự Vọng Giang ở Giang Bắc.
...
"Tình huống bên bệnh viện thế nào rồi?"
Trong biệt thự, Tôn Mãn Lâu một tay chống đầu, cho dù đã rạng sáng, nhưng lại rất tỉnh táo.
"Tạm thời còn chưa thấy phản hồi." Trịnh Khôn Bằng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói:
"Lẽ ra đã qua thời gian dài như vậy, hẳn là phải xử lý xong xuôi rồi mới đúng, để tôi gọi điện hỏi một chút."
"Không cần!" Tôn Mãn Lâu nói:
"Tôi hiểu rõ tính tình của Cao Diệu Đông, lúc anh ta làm việc thì không nên thúc giục, nếu không sẽ chậm trễ chuyện chính."
Ong ong ong _ _
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Trịnh Khôn Bằng vang lên.
"Xong rồi!"
Trịnh Tân Cương vỗ đùi, "Anh ta hiện tại đang chuẩn bị rút lui."
Hô ~~
Tôn Mãn Lâu thở ra một hơi, vẻ mặt khẩn trương trong nháy mắt đã buông lỏng đi không ít.
"Việc này làm rất tốt, chờ sau khi anh ta trở về thì thưởng cho 1 triệu, rồi sắp xếp ra nước ngoài, tạm thời không nên quay lại."
"Đã hiểu!"
"Con bà nó, tốn bao nhiêu công sức cuối cùng cũng giết được cậu ta."
Tôn Mãn Gia đứng lên, lấy từ trong tủ rượu ra một bình Whiskey, và ba ly rượu.
"Uống chúc mừng một ly trước."
"Ha ha...Quả nên uống một chén." Trịnh Khôn Bằng nói:
"Cuối cùng cũng có thể giết chết được cậu ta."
Lâm Dật chết khiến cho bầu không khí ngột ngạt trong biệt thự trở nên thoải mái hơn.
Ngay cả Tôn Mãn Lâu, đều uống một hớp rượu lớn, dùng nó để phát tiết phẫn hận trong lòng.
"Anh, cho dù nói thế nào, Lâm Dật cũng là nhân vật công chúng, cái chết của cậu ta nhất định sẽ thu hút sự chú ý của toàn xã hội." Tôn Mãn Gia nói:
"Hiện tại không thể coi nhẹ lực lượng bên truyền thông được, nếu như ảnh hưởng quá lớn thì sau đó sẽ không dễ thu dọn."
"Anh đã nghĩ đến những chuyện này, sẽ tìm người xử lý."
Cái chết của Lâm Dật, đối với Tôn Mãn Lâu mà nói, chính là bước quan trọng nhất trong cuộc đời.
Đợi sau khi Cao Diệu Đông trở về, hỏi tình huống bên bệnh viện cho rõ ràng, sau đó mới thông báo chuyện này Vương Miện, để cho cậu ấy xử lý chuyện phía sau.
"Vậy thì càng tốt hơn." Tôn Mãn Gia giơ ly rượu lên cao, "Đại ca, chúng ta hôm nay phải uống cho thật đã, mẹ nó, cuối cùng cũng xả được cơn tức!"
"Đến, cạn ly!"
"Ui, đây là gặp được chuyện gì cao hứng mà uống vui vẻ như vậy?"
Ngay tại lúc ba người đang cạn ly, đột nhiên có tiếng nói truyền vào từ cửa, khiến cho trong lòng của ba người lộp bộp một chút.
Bởi vì bọn đều rất quen thuộc với giọng nói này!
Đột nhiên nhìn lại thì hoảng sợ phát hiện, Lâm Dật và hai người phụ nữ đang đi vào bên ngoài!
Ba!
Ly rượu trên ta của Tôn Mãn Gia rơi trên mặt đất, vỡ nát!
"Cậu, cậu không phải là đã chết rồi à, sao lại còn sống!"
"Ai nói cho anh là tôi đã chết vậy?" Lâm Dật hỏi lại, sau đó lấy điện thoại của Cao Diệu Đông ra, "Là anh ta sao?"
"Cậu, cậu thế mà..."
Ba người đều trợn tròn mắt, cho dù là Tôn Mãn Lâu cũng không có cách nào bình tĩnh nổi tại thời điểm này.
"Ba người mà anh phái đi đều đã bị tôi khống chế." Lâm Dật nói:
"Cho nên tin tức vừa rồi chính là tôi gửi đó, rất xin lỗi khi phải nói cho các người biết rằng các người bị lừa rồi."
Tôn Mãn Gia nuốt ngụm nước miếng, ông ta đã luống cuống, hoàn toàn không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Nhưng Tôn Mãn Lâu và Trịnh Khôn Bằng thì lại khôi phục sự tỉnh táo rất nhanh.
"Lâm Dật, tôi đúng là đã đánh giá thấp cậu, cậu đã khiến cho tôi phải thay đổi cách nhìn."
Lâm Dật nhướng mày, trong ánh mắt mang theo sự khen ngợi.
"Nhìn dáng vẻ của ông thì hình như muốn giãy dụa một chút."
"Ha ha..."
Tôn Mãn Lâu cười lạnh một tiếng, "Nếu như không có bản lĩnh, cậu cảm thấy tôi dám gióng trống khua chiêng ra tay với cậu sao."
Ba!
Tôn Mãn Lâu đốt điếu thuốc, bình tĩnh nói:
"Nếu như cậu cảm thấy như vậy là có thể đối phó tôi, thì đúng là quá xem thường tôi rồi, người đâu tới đây!"
Tôn Mãn Lâu ra lệnh một tiếng, hai mươi mấy người xông vào từ bên ngoài.
Trong đó có mười người cầm súng cùng với những người khác vây ba người lại.
"Tới đi, cậu không phải có thể tránh đạn sao, để tôi xem một chút, bây giờ cậu còn có thể tránh thoát được không!"
------
Dịch: MBMH Translate