Chương 1510: Chào Từ Biệt.
Chương 1510: Chào Từ Biệt.
Lâm Dật nhìn ra bốn phía.
"Các người đúng là có không ít người."
Tôn Mãn Lâu nhún vai, "Không phải vậy thì sao, qua nhiều năm như vậy, tôi đã gây ra bao nhiêu thù hằn, nếu như không có chút chuẩn bị, sao tôi có thể sống đến hôm nay được?"
"Vậy thì đúng là rất vừa vặn, kinh nghiệm của hai chúng ta cũng không khác nhau là bao." Lâm Dật nói:
"Tôi cũng có không ít kẻ địch nhưng vẫn còn sống rất tốt."
"Sau đó thì sao, cậu nói tiếp, tôi muốn nhìn xem hôm nay cậu làm thế nào để có thể sống mà rời khỏi nơi này."
"Được."
Lâm Dật cười lên tiếng, cất cao giọng, nói:
"Người của bọn họ đều đã đến đông đủ, các người cũng tiến vào đi, đừng ném mặt mũi của mình."
Tiếng nói vừa dứt thì tiếng bước chân ầm ầm lại truyền đến.
Tôn Mãn Lâu nhìn thấy mấy chục người có súng ống đầy đủ xông vào từ bên ngoài, giơ họng súng đen như mực vào đầu của ba người.
"Chuyện này, chuyện này sao có thể!" Tôn Mãn Lâu đã hoàn toàn choáng váng, "Cậu là người của quân đội!"
"Thông minh!"
Sau khi biết được thân phận của Lâm Dật, sắc mặt của Tôn Mãn Lâu và thủ hạ của ông ta đều trở nên trắng bệch.
Đối nghịch với người của quân đội không phải là muốn chết sao!
"Đều bỏ súng xuống cho tôi!"
Khưu Vũ Lạc lạnh giọng lên tiếng, lúc này đối phương đã bị dọa cho phải nộp vũ khí đầu hàng!
"Tới đi, chúng ta tiếp tục." Lâm Dật nhìn Tôn Mãn Lâu rồi nói:
"Ông còn có chuẩn bị gì nữa, nếu như chỉ có những thứ này mà muốn chơi với tôi thì hình như còn không đủ."
Tôn Mãn Lâu ngồi liệt ở trên ghế sô pha, tại giờ phút này, linh hồn anh ta dường như đã bị kéo ra.
"Cậu không phải chỉ là chủ tịch của một công ty à, làm sao có thể là người của quân đội được!"
“Thật ra tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, dù sao ông cũng là người của Vương Miện, sao anh ta lại không nói với ông chuyện liên quan tới tôi vậy."
"Cậu còn biết Vương thiếu!"
"Làm sao có thể không biết." Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Vương gia bọn họ chính là bị tôi kéo lên Thần Đàn, anh ta không biết tôi mới là lạ."
"Không có khả năng, không thể nào!"
Tôn Mãn Lâu hét lên như người điên:
"Vương thiếu đã nói, cậu ấy không biết cậu!"
"Nghe lời này của ông, tôi đại khái cũng có thể hiểu rõ mọi chuyện rồi." Lâm Dật nói:
"Dựa vào năng lực hiện tại của Vương gia bọn họ hẳn là không thể làm gì tôi, nhưng vẫn muốn giết chết tôi, cho nên mới muốn mượn tay của ông để tiêu diệt tôi. Nói cách khác, chính là muốn hai chúng ta đấu với nhau, sau đó Vương gia chỉ cần lo cho thân mình là được."
"Không thể nào!"
Tôn Mãn Lâu nói: "Vương gia bồi dưỡng tôi nhiều năm như vậy, không có khả năng bỏ qua tôi được!"
"Ông đúng thật là, thông minh quá sẽ bị thông minh hại!" Lâm Dật nói:
"Vương gia có thể đưa ông lên vị trí này, đã nói lên bọn họ có năng lực bồi dưỡng một Lý Mãn Lâu, Vương Mãn Lâu khác đi tới ngày hôm nay. Ông nghĩ mấy người trong vòng quyền lực này quá tốt đẹp rồi, như vậy sẽ sống không được lâu đâu."
Sắc mặt Tôn Mãn Lâu trở nên khó coi, thân thể run rẩy không thôi.
Không hề nghi ngờ, tại lúc hai người trao đổi, Vương Miện cố ý che giấu quan hệ giữa cậu ta và Lâm Dật!
Cậu ta có biết Lâm Dật!
Hơn nữa còn là đối thủ một mất một còn!
Cậu ta vậy mà lại lừa mình!
Tôn Mãn Lâu là người thông minh, lập tức nhìn ra manh mối từ trong chuyện này.
Nếu như không có mờ ám thì Vương Miện cũng không cần phải che giấu quan hệ giữa cậu ta và Lâm Dật.
"Dù sao trời đang còn sớm, tôi có thể cho ông một cơ hội, gọi điện thoại cho Vương Miện nói cho anh ta biết rằng tôi đã chết, xem anh ta có phản ứng gì."
Tôn Mãn Lâu nơm nớp lo sợ lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Vương Miện, quyết định làm theo lời Lâm Dật nói, thử thăm dò thái độ của Vương Miện.
Điều này có vẻ có tác dụng hơn mấy thứ khác nhiều.
"Vương thiếu, thành công, Lâm Dật đã bị tôi giết chết."
"Xử lý rồi sao? Chắc chắn?"
Trong giọng nói của Vương Miện mang theo chút kích động nhè nhẹ.
"Chắc chắn, hôm nay tôi lại phái người tới, ra tay ở trong bệnh viện."
Lúc nói chuyện, thân thể Tôn Mãn Lâu đang run lên.
Bởi vì thái độ của Vương Miện quyết định sống chết của mình!
"Tôn Mãn Lâu, sao chú lại làm như thế!"
Giọng điệu của Vương Miện đột nhiên thay đổi, "Chú biết Lâm Dật là ai không mà dám động thủ với cậu ta!"
Tất cả mọi người đều nghe rõ tiếng nói chuyện của Vương Miện.
Nhưng anh em nhà họ Tôn chính là người không thể tiếp nhận nhất.
"Vương thiếu, không phải cậu bảo tôi ra tay với cậu ta sao."
"Cái rắm, tôi và Lâm Dật là đã từng đồng đội, tôi sao có thể bảo chú đi đối phó với cậu ta được!" Vương Miện nói:
"Cũng bởi vì cậu ta đắc tội chú nên chú mới tìm người xuống tay với cậu ta đúng không? Tôn Mãn Lâu, chú đúng thật là to gan, không cần người khác, hôm nay tôi muốn đích thân xử lý chú!"
"Vương thiếu, cậy thế mà. . ."
"Được rồi, đừng nói nữa, đều là người trưởng thành, phải học được cách chịu trách nhiệm đối với hành động của mình!"
Vương Miện không cho Tôn Mãn Lâu cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Trong biệt thự lặng ngắt như tờ, vẻ mặt của Tôn Mãn Lâu giống như là đang dừng lại, không nhúc nhích, giống như là một người đã mất đi thất tình lục dục.
Khưu Vũ Lạc một bên khẽ nhíu mày, lúc này, cô có chút đồng tình với Tôn Mãn Lâu.
Cho dù nói thế nào, ông ta cũng là nhân vật kiêu hùng nắm giữ Đông Bắc nhiều năm, cuối cùng vậy mà lại rơi vào kết cục như này.
Quyền lợi và dục vọng đúng là dễ khiến con người ta mất đi phương hướng.
"Tôi không có gì để nói nữa." Tôn Mãn Lâu thở dài, nói:
"Cậu muốn biết cái gì, tôi có thể nói cho cậu."
"Vương Miện hiện tại đang ở đâu."
"Tại Moscow, bọn họ muốn bàn chuyện với công ty Nga và Brazil về một khoản vật liệu gỗ nhập khẩu."
"Lần lượt là các công ty nào."
"Công ty Segby của Nga và công ty BradSko của Brazil." Tôn Mãn Lâu thấp giọng nói:
"Tôi biết chỉ có như vậy, cũng không biết chuyện chi tiết trong đó."
"Vậy tôi cũng không có gì muốn hỏi nữa."
"Được."
Tôn Mãn Lâu bình tĩnh trả lời, sau đó cầm chai Whiskey trên bàn lên, rót cho mình một ly đầy.
Uống một hơi cạn sạch!
"Anh. . ."
Tôn Mãn Lâu không đáp lại mà chậm rãi cầm cả chai rượu lên.
Sau đó.
Dội lên trên đầu của mình.
"Lâm Dật. . ."
Tôn Mãn Lâu cười khổ một tiếng, "Tuy thời gian mà chúng ta quen biết không dài, nhưng có thể nhìn ra, cậu là người có tình nghĩa."
"Là mệnh của Tôn Mãn Lâu tôi không tốt, nhờ vả không đúng người, nếu như tôi đi theo cậu lăn lộn có lẽ giờ đã là một quang cảnh khác."
"Bây giờ nói những thứ này đã không còn kịp."
"Tôi biết, tôi cũng là người sống trong cái vòng này, cũng đã đoán trước được tương lai sẽ có một ngày như vậy, đoán chừng không ai trong phòng này có thể chạy được."
"Không sai."
"Nhưng tôi còn có vợ con tại Mỹ, tôi biết sau đó các người nhất định sẽ điều tra. Nhưng bọn họ rất sạch sẽ, nếu như có thể thì mong các người có thể cho bọn họ một con đường sống, coi như tôi cầu xin cậu."
"Có thể."
"Cho tới bây giờ, bên cạnh tôi đã không còn người nào có thể sử dụng được nữa, cho nên còn phải làm phiền cậu một chuyện."
Lúc nói chuyện, Tôn Mãn Lâu lấy ra một cây súng dưới bàn trà, sau đó nhắm ngay vào đầu của mình.
"Nhặt xác thay tôi."
Ầm!
Một tiếng súng vang!
Dòng máu chảy ra từ đầu, phun tung toé khắp nơi!
Một thế hệ kiêu hùng đã rời khỏi sân khấu lịch sử, nói lời chào tạm biệt cuối cùng.
------
Dịch: MBMH Translate