Chương 1511: Tình Thế Bất Lợi.
Chương 1511: Tình Thế Bất Lợi.
"Anh!"
Tôn Mãn Gia kinh hô một tiếng, nước mắt rơi xuống lã chã.
Đã nhiều năm như vậy, anh ta biết mình có cái đức hạnh gì.
Nếu như không phải anh trai vẫn luôn chăm sóc cho thì anh ta cũng chỉ là một tên lưu manh không hơn không kém.
Có thể nói Tôn Mãn Lâu chính là trụ cột tinh thần của anh ta.
Hiện tại, trụ cột chống đỡ tinh thần của anh ta đã sụp đổ, tâm tình của anh ta đương nhiên là cũng sụp đổ theo.
"Các người trước cứ ở lại đây quan sát bọn họ đã, tôi đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ trở về." Lâm Dật nói với người của quân đội.
"Được."
Ba người quay người đi ra ngoài, Lâm Dật nói với Khưu Vũ Lạc:
"Làm phiền cô xử lý chuyện bên này một chút, ổn định thế cuộc trước mắt, không nên để lộ chuyện tối hôm nay ra ngoài."
"Cậu đang muốn lừa gạt Vương Miện sao?"
Lâm Dật gật gật đầu, "Tôi đoán anh ta sẽ tìm người xử lý Tôn Mãn Lâu, các người trước tiên cứ giấu mấy người này đi, lúc trở về lại chậm rãi thẩm tra. Nhưng không được phép để lộ chút giấu vết nào, Vương Miện không phải là kẻ ngốc."
"Tôi hiểu ý của cậu." Khưu Vũ Lạc nói:
"Có cần phải xử lý chuyện bên phía bệnh viện một chút hay không, mang đến cho người ta ảo giác rằng cậu đã chết?"
"Cách nói này không gạt được người, cứ nói với bên ngoài là tôi bị thương nặng, lâm vào hôn mê là được." Lâm Dật nói.
"Được, đã hiểu!"
"Vậy chuyện bên này giao lại cho cô."
"Cậu thì sao, cậu muốn đi đâu?"
"Đi Moscow một chuyến." Lâm Dật nói:
"Nếu như tôi mà không đánh gãy chân anh ta thì tôi sẽ không mang họ Lâm!"
Nói xong, Lâm Dật lên xe của Ninh Triệt, nhanh chóng cách rời khỏi biệt thự Vọng Giang của Tôn Mãn Lâu.
"Đến sân bay sao?"
Bởi vì bả vai của Lâm Dật đang bị thương, cho nên người lái xe biến thành Ninh Triệt.
"Nơi này là địa bàn của Vương gia, đi máy bay không an toàn, lái xe đến thành Hắc Thủy trước, nó cách Blagoveshchensk chỉ một đầu sông, sau đó nghĩ biện pháp lén vượt qua. Tiếp đó, chúng ta mới ngồi máy bay đến Moscow, như vậy sẽ không có ai biết được hành tung của chúng ta cả."
"Được."
Ninh Triệt đạp chân ga, lái về phía đường cao tốc.
Trên xe Lâm Dật cầm điện thoại di động, bấm gọi cho Kỳ Hiển Chiêu.
Gọi lần thứ nhất không có ai nhận, lần thứ hai Kỳ Hiển Chiêu mới nhận điện thoại.
"Lâm tổng, vừa rồi mới ngủ thiếp đi nên không nhận điện thoại của anh được."
"Có một nhiệm vụ khẩn cấp cho anh đây." Lâm Dật không nói nhảm nhiều, trực tiếp đi vào vấn đề chính:
"Gọi Hà Viện Viện và Điền Nghiên nữa, các người đến Moscow một chuyến, sau đó tôi sẽ bảo Tần Hán dùng máy bay tư nhân đến đón các người ở sân bay."
"Nhiệm vụ cụ thể là gì vậy." Kỳ Hiển Chiêu cũng không nói bất kỳ lời thừa thãi nào, trực tiếp hỏi về mục đích của chuyến đi này.
"Tập đoàn Bảo Lợi đang cùng với công ty Segby Moscow, công ty BradSko Barazil bàn chuyện nhập khẩu vật liệu gỗ. Các người bây giờ qua đó, không tiếc bất cứ giá nào phải ngăn chặn cuộc mua bán này." Lâm Dật nói:
"Chuyện bồi thường tiền không quan trọng, thời khắc mấu chốt có thể lấy máy quang khắc ra đánh cược, tóm lại là nhất định phải hoàn thành chuyện này."
"Đã biết, Lâm tổng, chúng tôi sẽ qua đó ngay bây giờ."
"Còn có một việc muốn bàn giao cho anh nữa, người phụ trách hợp tác với bọn họ của tập đoàn Bảo Lợi chính là Vương Miện. Các người nghĩ biện pháp hỏi thăm chỗ ở hiện tại của anh ta một chút, chuyện này rất quan trọng."
"Ừm. . . Tôi sẽ cố gắng."
"Anh làm việc này có lẽ có chút khó khăn, để Hà Viện Viện đi, thời khắc mấu chốt còn có thể dùng chút nhan sắc. Anh cứ nói với cô ấy rằng chờ khi đến tết, tôi sẽ cho cô ấy 1% hoa hồng cổ phiếu."
"Tôi đã biết, Lâm tổng." Kỳ Hiển Chiêu cười nói.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Kỳ Hiển Chiêu, Lâm Dật gọi cho Tần Hán, chuẩn bị mượn dùng máy bay tư nhân của nhà bọn họ.
Trước trước sau sau mất hơn nửa giờ mới bàn giao xong mọi chuyện.
"Có cần chơi ác như vậy không." Ninh Triệt đang lái xe bỗng quay qua hỏi:
"Cậu cũng không thiếu tiền, chỉ là một hạng mục mà thôi, không cần thiết phải tốn nhiều sức lực như vậy làm gì."
"Không liên quan gì đến tiền cả, chỉ là muốn đánh mặt Vương gia thôi."
"Nhưng cậu cảm thấy có thể sao, cậu cũng biết trình độ của tập đoàn Bảo Lợi, địa vị tại Trung Quốc còn mạnh hơn tập đoàn Hoa Nhuận một chút. Cậu muốn đoạt miếng thịt từ trong miệng của bọn họ là chuyện vô cùng khó khăn."
"Cho nên tôi mới phái ba vị đại tướng của công ty chúng tôi đi, hơn nữa còn đưa cả máy quang khắc ra, cảm thấy cũng không phải là vấn đề lớn."
"Ngay cả cậu đi đều chưa hẳn đã có thể làm được, huống hồ là thủ hạ của cậu."
"Cô nói như vậy là sai rồi, cô có thể xem thường tôi, nhưng không thể xem thường thủ hạ của tôi." Lâm Dật nói:
"Nói cách khác, cô có thể xem thường bất kỳ người nào trong công ty của chúng tôi, nhưng không thể xem thường Phó tổng giám đốc tài vụ của chúng tôi."
"Lợi hại như vậy sao?"
"Trộm con mẹ nói rất lợi hại."
. . .
Chặng đường gần 600 km, Ninh Triệt lái trong khoảng bốn giờ.
Lúc này trời đã sáng, đứng trên những đê đập có thể trông thấy những tòa kiến trúc của Nga ở bờ bên kia.
"Cửa sông hiện đã đóng, hai chúng ta chỉ có thể lái xe qua."
"Tìm một con đường an toàn rồi xuất phát."
"Được."
Lại qua hai giờ, hai người thành công nhập cư trái phép qua bờ bên kia, sau đó bỏ lại xe rồi rời đi.
Ninh Triệt xe nhẹ đường quen đi đổi một ít đồng Rúp, sau đó hai người bắt xe tới sân bay, mua hai tấm vé máy bay đến Moscow.
Hơn sáu giờ chiều cùng ngày, Lâm Dật và Ninh Triệt thành công tới Moscow.
"Chúng ta hiện đang sẽ đi đâu đây?"
"Đến khách sạn trước đi."
"Không phải chứ, còn chưa làm chuyện chính đâu, phải giải quyết mọi chuyện xong xuôi mới vui vẻ được chứ."
"Ngạch. . . Tôi cũng không nói với cô là muốn như vậy, cô bình thường một chút đi."
"Vậy thì thật là đáng tiếc, uổng công tôi đang trong kỳ an toàn."
"Mẹ nó."
Trên thực tế, lần này Lâm Dật tới Moscow đang hoàn toàn ở trong trạng thái bị động.
Nhiệm vụ có thể thành công hay không thì đều phải xem bên phía Kỳ Hiển Chiêu. Nếu như có thể thăm dò được vị trí của Vương Miện thì mọi chuyện liền thuận lợi, nếu không chính là đến không.
Sau đó, hai người tùy tiện tìm một khách sạn năm sao để ở tạm, chờ đợi cơ hội lần nữa hành động.
"Dựa theo lời của Tôn Mãn Lâu, ngoài Vương Miện ra thì trợ lý của anh ta Lena cũng đi theo bên cạnh anh ta." Ninh Triệt đốt điếu thuốc, tựa lưng vào ghế ngồi, nói:
"Người phụ nữ kia vô cùng ghê gớm, đã đến cấp C."
"Cấp C. . ."
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, "Bản lĩnh thế nào, Tôn Mãn Lâu cũng là cấp C, cuối cùng không phải cũng bị tôi quật ngã sao."
"Cậu đúng là thông minh cả đời lại hồ đồ nhất thời." Ninh Triệt phun tào:
"Cô ta là người được Vương gia bồi dưỡng, hơn nữa còn là trợ lý của Vương Miện, làm sao có thể kém được."
Ninh Triệt gảy tàn thuốc rồi tiếp tục nói:
"Hơn nữa lấy tình trạng của cậu bây giờ, ngay cả Vương Miện đều đánh không lại, chứ đừng nói đến Lena."
Lâm Dật trầm mặc thật lâu, không nói một lời.
Trình độ của Vương Miện đương nhiên là không cần nhiều lời, cho dù mình có thể đánh thắng anh ta thì cũng phải cố gắng hết sức.
Hơn nữa bên cạnh còn có một Lena, lấy trình độ của Ninh Triệt chắc chắn là không thể đối phó được cô ta.
Lại thêm việc mình đang bị thương, có thể phát huy được một nửa trình độ thôi cũng đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi.
Với thực lực trước mắt thì bất kể nhìn thế nào, đều khó có khả năng là đối thủ của bọn họ.
Theo bản năng, hai người liếc nhau một cái.
Ninh Triệt lập tức đọc hiểu được ý của Lâm Dật.
"Súng?"
------
Dịch: MBMH Translate