Chương 1512: Có Tiền Có Thể Xui Ma Khiến Quỷ.
Chương 1512: Có Tiền Có Thể Xui Ma Khiến Quỷ.
"Mấy nơi như này dùng súng hẳn là rất dễ mà đúng không?"
Trong ấn tượng của Lâm Dật, Nga là một đất nước hợp pháp hóa súng ống, muốn mua được những vật này cũng không khó lắm.
"Nói thì như thế cũng không sai, nhưng trong đó có rất nhiều điều kiện hà khắc." Ninh Triệt nói:
"Đầu tiên là không thể có tiền án, thứ hai cần phải có giấy chứng minh thân phận của mình, nói cách khác chính là CMND. Hai chúng ta lại không có thứ này, nhưng mà cũng có thể làm giả. Nhưng chúng ta đang tha hương ở nơi đất khách quê người, lại còn không thể để lộ thân phận của mình, cộng với việc thời gian có hạn, cho nên muốn đi con đường này là chuyện rất khó."
"Ngoài ra, cho dù cậu có làm xong giấy chứng minh thân phận, cũng chỉ có thể mua được súng trường hoặc là súng tiểu liên, không có tính bảo mật. Súng lục ở đây cũng là đồ cấm trong mệnh lệnh, không có đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Lâm Dật sờ cằm, "Nhìn như vậy thì đúng là có chút khó khăn."
Đôi mày xinh đẹp của Ninh Triệt nhướng lên, "Nhưng nét mặt của cậu đã bán đứng cậu rồi, tôi cảm thấy cậu không có chút lo lắng nào cả."
"Cũng đừng nói như vậy, dù sao tôi vẫn còn chưa quen cuộc sống ở đây." Lâm Dật nói:
"Cô đã từng tới đây chưa?"
"Có tới mấy lần, đến bơi trong mùa đông cùng với đám người Tây kia."
"Mẹ nó, nếu như cô muốn bơi vào mùa đông thì đến ba tỉnh miền Đông Bắc là được rồi, còn đến đây làm gì?"
"Đừng nói nữa, lần đó là làm nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên mới đi bơi mùa đông. Sau khi bơi về, kinh nguyệt của tôi thiếu chút nữa đã bị đông lạnh, cũng may Vũ Lạc tìm Đông y cho tôi, nếu không tôi đã không còn tính đặc thù của phụ nữ nữa."
Lâm Dật âm thầm giơ ngón tay cái lên, đúng là đủ trâu bò.
"Tuy có cấm súng lục, nhưng thông qua một số con đường đặc thù hẳn là vẫn có thể lấy được?"
Trung Quốc là một đất nước cấm súng ống, nhưng vẫn có một số người vẫn có thể lấy được, đổi lại là nơi này cũng giống như vậy, nói không chừng sẽ thoải mái hơn.
"Đúng là có thể tìm thấy ở trên chợ đen, nhưng thân phận của chúng ta ở đây không được tín nhiệm, rất hiếm người sẽ nguyện ý liên hệ giúp chúng ta."
"Như vậy chính là vẫn còn có hi vọng, đúng không?"
"Không sai."
"Cô có thể liên hệ với người trong phương diện này không?"
"Chuyện này rất đơn giản, tìm một cửa hàng súng đống lớn một chút. Bọn họ đều lén lút thực hiện con đường này, về phần có thể thuyết phục được bọn họ hay không thì phải xem năng lực của cậu rồi."
"Đi thôi, qua đó xem thử."
Sau khi thu dọn đơn giản một chút, hai người ra khỏi khách sạn, tìm một cửa hàng gần đó đổi ít đồng Rúp, sau đó mới đi làm chuyện chính.
Dưới sự dẫn đường của tài xế Taxi, hai người tới một cửa hàng vũ khí tên là Erosa.
Diện tích cửa hàng rất lớn, tổng cộng chia làm hai tầng, mỗi tầng đều rộng hơn 200 m2.
Tầng một chủ yếu bán trang bị dã ngoại, tầng hai chính là vũ khí.
Lâm Dật và Ninh Triệt lên tầng hai, sau đó tìm nhân viên phục vụ.
"Ông chủ của các người có ở đây không."
Sau khi vào cửa hàng, Lâm Dật nói bằng tiếng Nga tiêu chuẩn.
"Ngài ấy đang ở bên trong."
Nhân viên phục vụ chỉ vào một góc hẻo lánh, Lâm Dật và Ninh Triệt nhìn thấy một người đàn ông vóc người mập mạp đang cầm một tấm da hươu lau sạch súng trên tay.
"Chào ngài, tôi muốn mua một cây súng lục."
Đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, Lâm Dật không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói ra mục đích của chuyến đi này.
"Xin lỗi, nơi này của chúng tôi không bán thứ đó, cậu có thể xem những thứ khác."
"Làm phiền ông liên hệ giúp tôi một chút."
Người đàn ông trung niên quan sát tỉ mỉ Lâm Dật và Ninh Triệt, như muốn nhìn ra chút gì đó từ trên người của hai người.
Nhưng vẻ mặt của hai người lại không có bất kỳ sự thay đổi nào, không để cho đối phương nhìn ra manh mối.
"Rất xin lỗi, tôi không biết mấy chuyện như thế, các người hỏi nhầm người rồi."
Lâm Dật cười cười, đưa thẻ ngân hàng vừa mới làm xong tới trước mặt người đàn ông trung niên.
"Trong này có 50 triệu đồng Rúp, muốn mua tin tức mà ông biết." Lâm Dật nói:
"Ông chỉ có nửa phút để cân nhắc, nếu không tôi sẽ đổi người hỏi."
"50 triệu!"
Rất rõ ràng, khi nhìn thấy một khoản tiền lớn như vậy, ông chủ trung niên đã không còn cách nào bình tĩnh nổi.
Đối với nền kinh tế đang suy thoái của nước Nga mà nói thì đây đã là một khoản tiền lớn.
"Còn có mười giây. . ." Lâm Dật chậm rãi đếm ngược, "Mười, chín, tám. . . Ba, hai. . ."
"Dừng, dừng, dừng, tôi sẽ nói cho cậu!"
Lâm Dật tiện tay đẩy thẻ ngân hàng qua, "Mật mã là 000 000."
Ông chủ trung niên rất cẩn thận, cầm thẻ ngân hàng đi tra xét một chút, phát hiện quả thực có nhiều tiền như vậy mới yên tâm.
"Tôi tin tưởng thành ý của các người, nhưng các người có lẽ không biết một số việc, cho nên tôi muốn nói với cậu một chút."
"Người Trung Quốc các người sẽ bị hạn chế khi mua đồ ở đây." Ông chủ trung niên nói:
"Mấy người bán súng sẽ tiến hành khảo nghiệm đối với các người, chỉ khi được bọn họ tán thành thì mới nguyện ý bán đồ cho các người. Đây là quy tắc, cho dù cậu có đến nơi khác để hỏi thì ông chủ người ta cũng sẽ trả lời như vậy. Nếu không phải thì chính là muốn lừa gạt tiền của các người, cẩn thận bị lừa."
"Đây có được xem là kỳ thị hay không?"
"Đương nhiên là không phải." Ông chủ trung niên nhún vai, "Nếu như là người của Mỹ và Đảo quốc đến đây thì chúng tôi căn bản sẽ không bán cho họ."
"Ha ha. . . Tôi thích nghe mấy lời như vậy."
Ông chủ trung niên nở nụ cười, "Nếu như các người cảm thấy, không có năng lực đạt được sự tín nhiệm của đối phương thì lấy lại thẻ ngân hàng của mình đi."
"Không sao cả, ông nói cho tôi biết làm thế nào để liên hệ những người kia là được."
"Các người có thể đến quán bar Arrow trên đường Arbat, tìm một người tên là Lý Phi, anh ta buôn bán mấy thứ này."
"Lý Phi? Người Trung sao?"
"Đúng vậy, quán bar Arrow do người Trung mở, anh ta là ông chủ quán bar, có một chút danh tiếng ở đó, vừa lúc các người là người Trung, cũng tiện trong việc trao đổi hơn." Ông chủ trung niên nói:
"Tôi có thể liên hệ giúp cậu, bảo anh ta tiếp đãi cậu."
"Cám ơn ông chủ."
Dựa theo lời của ông chủ trung niên, hai người đi ra ngoài bắt xe, đến quán bar Arrow trên đường Arbat.
"Cảm thấy thế nào, lão già kia không có vấn đề gì đúng không."
"Bọn họ là người của dân tộc chiến đấu, trên cơ bản đều rất thẳng thắn, hẳn là sẽ không chơi mấy cái trò đó đâu."
Lâm Dật gật gật đầu, trong quá trình trao đổi, anh cũng đã quan sát ánh mắt và hành động của ông chủ, không phát hiện ra bất kỳ hành động lạ nào.
. . .
Đường Arbat, quán bar Arrow.
Diện tích của quán bar không được tính là lớn, nếu như đặt tại Trung Quốc nhiều lắm cũng chỉ được xếp và dạng trung đẳng, không có gì đáng nói cả.
Nhưng điều thú vị chính là ở bên ngoài mặt cửa có treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, tạo cảm giác vui vẻ.
Tuy diện tích quán không lớn, nhưng người ở bên trong lại không ít.
m thanh ồn ào đến nỗi ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy được.
Bởi vì ông chủ quầy rượu là một người Trung Quốc cho nên người tới nơi này chơi cơ bản đều là người Trung, thậm chí còn có không ít học sinh.
Trong quán rượu vô cùng náo nhiệt, một số người địa phương trực tiếp lấy Vodka ra để khuấy động bầu không khí.
Cảm thấy dường như có khả năng say chết chỉ trong một giây.
Hai người ngồi trước quầy bar chính là ông chủ quán bar Lý Phi và em trai của anh ta Lý Đông.
"Anh, nghe nói lát nữa sẽ có người tới?" Lý Đông bưng ly rượu, hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate