Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1534 - Chương 1532: Một Nhà Khoa Học Nghiêm Cẩn.

Chương 1532: Một Nhà Khoa Học Nghiêm Cẩn.
Chương 1532: Một Nhà Khoa Học Nghiêm Cẩn.
Chương 1532: Một Nhà Khoa Học Nghiêm Cẩn.




"Hắc hắc, tuy anh không phải Đường Tăng, nhưng còn mê người hơn so với Đường Tăng nha."

"Ai ai ai, chú ý một chút chú ý một chút, coi chừng chảy nước miếng lên người tôi bây giờ."

"Ai nha, không cần để ý những chi tiết kia."

"Các người đừng có mà tranh với tôi, cơ bụng là của tôi." Y tá cup A nói.

"Vest line là của tôi!" Y tá cup B nói.

"Xương quai xanh là của tôi." Y tá cup C nói.

"Cơ ngực là của tôi." Y tá cup D nói.

"Tôi dựa vào, các người đừng có quá phận." Kiều Hân nói: "Chia hết cho các người rồi, vậy chẳng phải tôi chỉ còn lại cái đũng quần thôi sao."

"Vị trí này không phải là có giá trị nhất sao."

"Nhưng tôi sợ Lý chủ nhiệm chém chết tôi."

"Ha ha. . ."

Dưới sự bao vây của Kiều Hân và mười y tá, dùng hơn nửa giờ, mới đổi xong thuốc cho Lâm Dật. Sau đó, anh ở lại bệnh viện của Lý Sở Hàm một hồi, liền lái xe đến chỗ của Lương Nhược Hư.

"Vết thương trên bả vai thế nào rồi?"

Trong văn phòng, Lương Nhược Hư rót cho Lâm Dật chén nước, vẻ mặt lo lắng, cô không bình tĩnh được như Lý Sở Hàm.

"Chỉ cần không làm việc tốn sức, thì cần mười ngày hoặc tám ngày là có thể tốt hơn."

"Sau này anh cứ thành thật ở lại Trung Hải cho em, không được đi đâu hết."

"Không thể một khi bị rắn cắn là 10 năm sợ dây thừng được, việc này cũng là chuyện ngoài ý muốn."

"Em cũng không biết nói gì với anh mới tốt." Lương Nhược Hư dạy dỗ:

"Nếu như có việc, anh cứ trực tiếp gọi điện thoại, chỉ cần vài phút là đã có người xử lý cho anh, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy."

"Nói như thế cũng không sai, nhưng chuyện mình có thể làm thì không nên làm phiền người khác."

Lương Nhược Hư nhíu mày, "Em cũng tính là người khác sao?"

"Không không không, em chính là người bên trong (đồng âm với vợ)."

"Anh bớt cợt nhả với em đi."

Hai tay Lâm Dật gối ở sau ót, tựa lưng vào ghế ngồi.

"Tuy việc này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch. Đây không phải là đã tìm được lý do thu thập tàn đảng của Vương gia rồi sao. Nếu không người của bọn họ tại lữ đoàn Trung Vệ, không khác gì quả bom hẹn giờ, đoán chừng bên phía Lục lão vẫn luôn chờ cơ hội này đây."

"Hừ hừ, em đoán trong chuyện này, cũng chỉ có một mình ông ấy cao hứng thôi."

"Quan tâm người nào cao hứng làm gì, chỉ cần là có ý nghĩa tích cực là được." Lâm Dật nói:

"Nếu quả thật có thể từ trong chuyện lần này, khiến cho Vương gia ngã thì ngoại trừ Lục lão ra, đối với Lương gia và anh đều là chỗ tốt."

Lương Nhược Hư đương nhiên là biết mấy cái đạo lý này.

Nhưng đây là dùng sự an toàn tính mạng của Lâm Dật để đổi, cô rất không nguyện ý.

"Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa."

Việc đã đến nước này, Lương Nhược Hư cũng biết, có xoắn xuýt thêm cũng không có ý nghĩ gì cả, còn không bằng nói chút chuyện khác.

"Hiện tại công ty của các anh cùng người bên cạnh có xuất hiện chỗ nào không thích hợp chưa?"

Lâm Dật nở nụ cười, anh biết Lương Nhược Hư đang chỉ cái gì.

"Nếu như có chuyện, anh còn có thể bình yên vô sự ngồi đây với em sao."

"Nhưng đã nhiều ngày trôi qua rồi, Vương gia lại một chút động tĩnh cũng không có, em có chút không yên lòng."

Lâm Dật thu lại vẻ mặt.

"Anh cũng đang buồn bực đây, hoàn toàn không giống với tác phong làm việc của Vương gia chút nào, thật giống như không có ý định truy cứu vậy."

"Cũng khó nói, nhưng em có thể xác định một chút rằng Vương gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ." Lương Nhược Hư nói:

"Thời gian ẩn núp càng lâu thì uy hiếp đối với anh lại càng lớn."

"Thông minh."

"Cho nên trong khoảng thời gian này anh cũng đừng nhàn rỗi, làm cho tốt chuyện của mình bên này, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào."

"Được rồi."

Nói xong chuyện chính, hai người lại ở trong phòng làm việc một hồi, sau khi trêu chọc cho toàn thân Lương Nhược Hư không thoải mái, anh liền nghênh ngang rời đi.

Trở lại tập đoàn Triều Dương, Kỷ Khuynh Nhan cũng vừa làm xong công việc trên tay.

Bọn họ chuẩn bị đi siêu thị mua đồ.

Có Lâm Dật đi cùng, tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan rất tốt, thấy cái gì cũng muốn mua một chút, bất tri bất giác, đã sắm một xe đầy, đành phải đẩy một cái khác tới.

"Tại sao anh cảm thấy hai chúng ta, giống như là đến mua đồ để lánh nạn vậy."

"Chủ yếu là tủ lạnh trong nhà đã trống rỗng, không có gì nữa."

"Còn không biết xấu hổ mà nói." Lâm Dật cười nói:

"Sao bình thường em không đến mua một chút."

"Anh không ở nhà, một mình em đi dạo siêu thị không có ý nghĩa gì hết." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Nơi có cảm giác nghi thức như thế, nhất định phải hai người cùng đi mới có ý nghĩa."

"Cảm giác nghi thức?"

"Kẻ thù, cũng là cảm giác nghi thức." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Em nhớ lúc bé, khi đó siêu thị còn chưa được lưu hành rộng rãi, mua bán gì đó đều ở bên ngoài. Khi đó, một nhà ba người chúng em thường xuyên đi mua đồ ăn, mà bộ dáng lúc đó lại rất gần với nhịp thở của cuộc sống."

"Ừm. . . Cũng đúng."

Lâm Dật cảm thấy, con cái nhà có tiền đi ra đúng là không giống nhau.

Đi dạo chợ bán thức ăn, còn có thể có nhiều cảm ngộ như vậy.

Bản thân mình khi còn bé, lúc đi dạo chợ với mẹ, chính là để được ăn chút kem, thuận tiện nhìn nàng dâu nhỏ bán bánh bao.

Lâm Dật cảm thấy, sở thích bánh bao lớn của mình hẳn là được bồi dưỡng từ khi đó.

Trước trước sau sau, hai người đi dạo hơn một giờ, mua hai xe đồ, Kỷ Khuynh Nhan mới vừa lòng thỏa ý.

"Lâm tiên sinh vất vả rồi."

Lúc trước khi đi dạo siêu thị, Kỷ Khuynh Nhan còn biết chia sẻ với Lâm Dật.

Nhưng bây giờ, đều đã thành thói quen, mấy việc tốn thể lực này, cơ bản đều là Lâm Dật xách, cô chỉ cầm một ít rau xanh.

Nhìn trái cây rau xanh, mì, dầu,…trong xe đẩy, Lâm Dật có chút phiền muộn.

Lấy trạng thái bây giờ của mình thì đúng là một khảo nghiệm, cũng chỉ có thể cầu nguyện cho vết thương không sao.

Mất khoảng hơn 20 phút, Lâm Dật mới đem được hết tất cả mọi thứ lên trên xe.

Ngay tại lúc anh đang nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đại công cáo thành, bỗng nhiên cảm thấy trên vai hơi ẩm ướt.

Cái này mẹ nó!

Không cần phải nói Lâm Dật cũng biết, vết thương đã vỡ ra!

Phải qua bên Lý Sở Hàm xử lý một chút.

"Sao thế?"

Thấy vẻ mặt của Lâm Dật không đúng, Kỷ Khuynh Nhan hỏi thăm.

"Không có việc gì." Lâm Dật nói: "Lái xe về nhà thôi!"

"Ừm vâng." Kỷ Khuynh Nhan tươi cười như hoa, nói:

"Hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay về nhà em sẽ để anh bộc lộ tài năng, xem như bày tiệc mời khách."

So với hôm qua, hôm nay Kỷ Khuynh Nhan vô cùng cao hứng.

"Ngạch. . . Vậy thì nhanh về nhà một chút."

Sau khi mua xong đồ, hai người lần lượt lên xe.

Lâm Dật cầm điện thoại di động, tránh Kỷ Khuynh Nhan, vội vã cho nhắn tin cho Trầm Thiên Trác.

"Sau nửa giờ nữa nhớ gọi điện thoại cho tôi, bảo rằng muốn tôi đến trong viện làm thêm."

Sau khi gửi xong tin nhắn, Lâm Dật bỏ điện thoại di động thả vào trong túi, rồi làm như không có chuyện gì mà quay về trên xe.

Trước đó anh đã tìm Trầm Thiên Trác làm loại chuyện này, anh ấy nhìn thấy Wechat nhất định có thể hiểu rõ ý của mình.

Dù sao anh ấy cũng đã từng là một thiếu niên phiêu bạt theo gió.

Quả đúng là không sai, nửa giờ sau, điện thoại của Lâm Dật vang lên.

Mà thời gian gọi điện thoại tới lại không chênh một giây nào.

Từ một điểm này có thể thấy được đây là một nhà khoa học nghiêm cẩn.

"Cái gì? Có vấn đề không xử lý được?"

"Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ qua ngay."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment