Chương 1533: Bại Lộ.
Chương 1533: Bại Lộ.
Nghe Lâm Dật gọi điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan nhíu mày.
Cô vốn dĩ đang vô cùng vui vẻ, muốn lúc trở về sẽ bộc lộ tài năng cho Lâm Dật.
Nhưng mà còn chưa tới nhà đâu, lại muốn đi rồi.
"Người nào gọi vậy?"
"Trầm lão đại nói phòng thí nghiệm bên kia xảy ra chút vấn đề, bảo anh qua đó một chuyến."
"Phòng thí nghiệm nhiều người như vậy mà không xử lý được sao? Còn cần phải điện thoại cho anh." Kỷ Khuynh Nhan phàn nàn nói.
Cô cũng không phải là muốn ngăn cản Lâm Dật đi, đàn ông vẫn nên lấy công việc làm chủ.
Nhưng anh ấy vừa trở về, thời gian ở nhà chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tốt xấu gì cũng phải chờ qua đêm nay đã chứ.
Trầm lão đại cũng quá biết chọn thời điểm.
"Chuyện này cũng không có cách nào khác." Lâm Dật nói:
"Chuyện máy quang khắc và chip đều đã đưa vào danh sách quan trọng, hơn nữa bên phòng thí nghiệm, ngoại trừ Trầm lão đại thì kỹ thuật của anh là tốt nhất, xảy ra vấn đề, gọi anh tới xem cũng là chuyện bình thường."
"Được rồi." Kỷ Khuynh Nhan ủ rũ nói.
"Chỉ là một bữa cơm, lúc nào ăn cũng được, không có việc gì cả."
Nói xong, Lâm Dật còn hôn một cái lên mặt Kỷ Khuynh Nhan.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan lại không có phản ứng gì.
Lâm Dật cũng có chút buồn bực, chỉ là đi ra ngoài một chuyến, thế mà phản ứng lớn như vậy?
Chuyện này cũng không thể trách Kỷ Khuynh Nhan được.
Tách ra thời gian dài như vậy, thật vất vả mới trở về, đương nhiên là muốn gần gũi một chút.
Hôm qua Lâm Dật quá mệt mỏi, vốn nghĩ hôm nay có thể có cơ hội, lại bị Trầm lão đại phá hỏng.
Thật sự là tức chết người mà.
Lâm Dật cũng không nói thêm gì nữa, vết thương đã nứt, nếu như không nhanh thì lát nữa máu sẽ thấm ra, như thế thì lộ tẩy mất.
Lâm Dật bất giác tăng chân ga, lái xe trở về Cửu Châu Các trước vài phút, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra, giúp Kỷ Khuynh Nhan đưa đồ vào rồi mới chuẩn bị rời đi.
"Lúc nào mới có thể về?"
Kỷ Khuynh Nhan đứng tại cửa ra vào, hỏi.
"Đoán chừng không tốn nhiều thời gian đâu, lát nữa sẽ có thể trở về, em ăn cơm trước đi, không cần chờ anh."
"Ừm, anh nhớ lái xe chậm một chút."
"Được rồi."
Sau khi nói chuyện, Lâm Dật lại hôn lên mặt Kỷ Khuynh Nhan một cái, sau đó lái xe rời đi.
Sau khi rời khỏi Cửu Châu Các, Lâm Dật lái xe đến bệnh viện.
Lý Sở Hàm đã tan ca về nhà, chỉ còn Kiều Hân đang trực ban.
"Làm sao vậy, ban ngày còn rất tốt, sao đến tối còn vỡ ra thế này."
Nhìn thấy máu trên băng gạc, Kiều Hân cũng không nói đùa với Lâm Dật nữa, trong giọng nói cũng có chút oán trách.
Lấy trình độ của anh Lâm, những chuyện như này là không cần phải dặn dò.
"Xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, nhưng vấn đề không lớn, đừng đột nhiên hét lên như thế."
"Em bây giờ sẽ gọi cho Lý chủ nhiệm."
"Gọi cho cô ấy làm cái gì, anh cũng không làm phẫu thuật." Lâm Dật nói:
"Em giúp anh xử lý là được, nếu không cô ấy nhất định sẽ chạy tới."
Lý Sở Hàm chỉ là không nói nhiều, nhưng rất nhiều chuyện đều hiểu trong lòng.
Những người phụ khác của anh có lẽ còn có người thân, bạn bè và người nhà.
Nhưng trong lòng Lý Sở Hàm chỉ có một mình Lâm Dật.
Cho nên trong những người này, Lý Sở Hàm là một người rất đặc biệt trong lòng Lâm Dật, không ai có thể so sánh với cô ấy.
"Vậy được rồi."
Tuy vẫn chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, nhưng vết thương không tính là nghiêm trọng, cô cũng có thể tự xử lý.
Trước trước sau sau, Kiều Hân bận rộn hơn nửa giờ, mới giải quyết xong mọi chuyện cần thiết.
"Anh Lâm, anh ngàn vạn lần phải chú ý, sau này không thể hành động quá mạnh, nhớ không thể xách vật nặng, nếu như cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế thì vết thương sẽ rất dễ bị lây nhiễm."
Lúc quấn băng gạc cho Lâm Dật, Kiều Hân dặn dò.
"Anh biết mà, không có việc gì cả." Lâm Dật nói: "Đúng rồi, lát nữa lấy cho anh chút thuốc chống viêm và băng gạc, anh muốn mang đi."
"Em sẽ để Thiến Thiến đi lấy cho anh."
Nói xong, Kiều Hân gọi người y tá tới, phân phó chuyện này, sau đó tiếp tục băng bó cho Lâm Dật.
Sau khi xử lý hoàn tất, còn giúp Lâm Dật đưa thuốc lên xe, không để anh làm việc.
Rời khỏi bệnh viện, Lâm Dật đến sở nghiên cứu.
Hiện tại đã là hơn tám giờ tối, nhưng đèn của sở nghiên cứu vẫn sáng.
Quét mặt vào cửa, Lâm Dật lên tầng ba, phát hiện trên tay Lục Dĩnh cầm hamburger, vừa ăn vừa nhìn số liệu trên máy vi tính, vẻ mặt chuyên chú.
Cho đến khi người khác chào hỏi Lâm Dật, Lục Dĩnh mới chú ý tới anh.
"Ông chủ."
Lục Dĩnh đứng dậy chào.
"Muộn như vậy vẫn còn bận sao."
"Trong chương trình có bug, tôi đang xem xét."
"Cô cũng là người trưởng thành rồi, đừng dồn tinh lực vào công việc như vậy, suy nghĩ chút đối tượng đi."
"Tôi không phải cũng đang tìm kiếm đây sao." Lục Dĩnh nói:
"Cuối tuần này sẽ về xem mắt, đến lúc đó ngài nhớ cho tôi nghỉ hai ngày."
"Hai ngày sao đủ, cho cô một tuần lễ, đi ra ngoài chơi một chút, thả lỏng một chút."
"Không phải chứ, tốt như vậy sao?"
"Ai bảo tôi là một ông chủ tốt đây."
"Anh không sợ tôi xem mắt thành công, sau này không có cơ hội để anh quy tắc ngầm nữa sao?"
"Phụ nữ đã kết hôn không phải càng kích thích hơn sao?"
"Lâm tổng, tôi đã kết hôn!" Một nhân viên nghiên cứu người Mỹ nói.
"Tôi vừa mới sinh con, còn có cơ hội không?" Một nhân viên nghiên cứu người Thụy Điển nói.
"Ngạch... Mọi người đừng có gấp, đều có cơ hội."
Bầu không khí trong phòng thí nghiệm, bởi vì Lâm Dật mà trở nên thoải mái hơn không ít.
"Sao mấy người lại ở đây, Trầm lão đại đâu?" Lâm Dật nhìn bốn phía.
"Trầm lão đại đi Yến kinh, nói đi tìm mấy ông bạn già để nghiên cứu máy quang khắc đời mới."
"Sao không dẫn cô đi theo vậy."
"Trong nhà còn có một đống chuyện lớn cần xử lý, tôi chủ động xin ở lại, nhưng cũng đã xử lý gần xong hết rồi, ngay mai chuẩn bị qua đó tìm ngài ấy.”
"Thì ra chuyện là như vậy."
"Anh đến tìm Trầm lão đại sao? Có cần tôi gọi điện thoại cho ngài ấy không?"
"Không cần đâu, hôm nay tôi sẽ ở lại chỗ các người một đêm, văn phòng của Trầm lão đại có giường đúng không."
Ánh mắt Lục Dĩnh nhìn Lâm Dật không tốt lắm, "Có phải là làm việc trái với lương tâm, bị bà chủ phát hiện, cho nên không cho anh vào trong nhà đúng không?"
"Việc này một lời khó nói hết."
Vốn dĩ Lâm Dật nghĩ rằng xử lý vết thương xong sẽ trở về.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vẫn là không nên quay về mới tốt, vạn nhất lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như hôm nay thì sẽ không tốt.
Mà lại lý do của mình cũng đầy đủ, là một nhà nghiên cứu khoa học, bận bịu suốt đêm đều là chuyện rất bình thường.
Cho nên anh dứt khoát không trở về, nếu như Kỷ Khuynh Nhan tra xét, bản thân mình cũng không có đi nơi khác, quả thực chính là một phương án hoàn mỹ.
"Vậy được rồi." Lục Dĩnh cũng không hỏi nhiều, "Trong phòng của Trầm lão đại có giường, nhưng không quá thoải mái."
"Không quan trọng, có một nơi ở là được."
Những người khác đang bận, Lâm Dật cũng không có ý đi ngủ, mà bận rộn với bọn họ đến hơn mười giờ, mới đi về nghỉ.
...
Cửu Châu Các.
Lâm Dật đi, Kỷ Khuynh Nhan cũng không có tâm trạng tự mình làm cơm, cô đặt chút đồ ăn, coi như đã giải quyết bữa tối.
Reng reng reng _ _
Điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan bỗng nhiên vang lên, là Hà Viện Viện gọi tới.
"Hả? Sao lại ăn thức ăn ngoài rồi?" Hà Viện Viện cảm thấy ngoài ý muốn, nói.
"Trầm lão đại gọi Lâm Dật đi làm việc, nên chị cũng không muốn nấu cơm."
"Tăng ca sao?" Hà Viện Viện nói:
"Trầm lão đại đã đi Yến Kinh rồi, sao có thể gọi anh ấy đi làm việc được."
------
Dịch: MBMH Translate