Chương 1564: Hai Trăm Triệu Không Lo Được, Phải Một Tỷ
Chương 1564: Hai Trăm Triệu Không Lo Được, Phải Một Tỷ
“Cần phải làm tuyên truyền sao?”
“Ừm, chuyện lớn như này vẫn nên tuyên truyền một chút thì tốt hơn, có thể thu hút rất nhiều người vì danh tiếng mà đến đây.”
“Anh đại diện tôi tham gia phỏng vấn là được rồi, đến lúc đó tôi giúp anh liên hệ với phóng viên.” Lâm Dật nói tiếp:
“Trước hết phải nói rõ tình hình của huyện Đông Tam, nếu không phỏng vấn cũng không được toàn vẹn.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ đợi tin tức của tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Dật gật đầu, đồng ý chuyện này xong.
Đồng thời quyết định giao cho Nhan Từ làm chuyện này, cũng xem như tạo cho cô ấy lợi ích.
Vả lại đều là người của mình, phỏng vấn thế nào chỉ cần anh nói là được, nhằm tránh giống như lần trước tìm đến một vài nhà báo ra vẻ ta đây dẫn đến một đống chuyện phiền phức sau đó.
Buổi tối hôm đấy, mấy người Lâm Dật không theo kế hoạch rời đi.
Mà tiếp tục ở lại Quảng Châu thêm một đêm nữa, đến hộp đêm tiêu phí một trận rồi ngủ tới trưa ngày hôm sau mới trở về Trung Hải.
“Mẹ Vương, chú Triệu, chúng con đi trước đây, qua mấy ngày nữa đã đến Tết Nguyên Đán rồi, đến lúc đó chúng con lại về thăm mọi người.”
Trước lúc tạm biệt, Kỷ Khuynh Nhan nắm lấy tay của Vương Thúy Bình, nói.
“Năm nay các con không cần về nữa, năm ngoái đã ở chỗ của mẹ đón năm mới rồi, năm nay thì đến nhà con đi.” Vương Thúy Bình nói tiếp:
“Nhà con chỉ có một mình con, ở chỗ mẹ cả một đám nhóc thế này, thiếu một thằng bé cũng chẳng sao hết, loại chuyện này nên công bằng một chút.”
Vương Thúy Bình có thể lý giải như vậy khiến trong lòng của Kỷ Khuynh Nhan rất ấm áp.
Thật ra cô cũng muốn cùng người trong nhà đón năm mới.
Luyến tiếc không nỡ lại nói thêm vài câu, sau đó mấy người gọi xe đến sân bay bay trở về Trung Hải.
Mấy ngày tiếp sau đó, công việc của Lâm Dật tương đối nhẹ nhàng, dành càng nhiều thời gian hơn cho công ty.
Đặc biệt là việc xây dựng khu công nghiệp, anh đồng thời thúc giục tiến độ, chậm nhất một tuần là có thể bắt đầu làm việc rồi, còn về chuyện phỏng vấn cũng cần hẹn trước mấy ngày thôi.
Nhưng phía bên Kỷ Khuynh Nhan lại có chút bận rộn.
Bởi vì tập đoàn Triều Dương muốn chuyển mình sang làm bất động sản thương mại, rất nhiều việc đều cần đích thân cô đi làm, ngay cả sau khi về nhà nhiều lúc còn phải tăng ca, không có thời gian bên cạnh Lâm Dật nữa.
Hơn tám giờ tối, Lâm Dật cắt một đĩa hoa quả đưa vào phòng sách của Kỷ Khuynh Nhan.
“Gần đây anh phát hiện ra vài vấn đề.”
Kỷ Khuynh Nhan bận tới mức không có một chút thời gian rảnh rỗi, ánh mắt liếc nhìn lên người Lâm Dật.
“Vấn đề gì? Liên quan tới công ty sao?”
“Anh cảm thấy dạo gần đây em chẳng mấy quan tâm tới anh, chắc là tình cảm giữa chúng ta xảy ra vấn đề rồi, căn nhà này cũng không cách nào ở tiếp được nữa, anh quyết định chuyển nhà.”
Kỷ Khuynh Nhan sững sờ một lúc, sau đó thần sắc quẫn bách.
“Anh muốn chết hả!”
Kỷ Khuynh Nhan túm lấy chiếc gối sau lưng, ném về phía Lâm Dật.
“Đi đi đi, đi sang một bên, đừng có làm phiền em đang làm việc.”
Lâm Dật cười hì hì bước ra khỏi phòng sách, nhìn lên ngày tháng trên điện thoại, phát hiện sắp đến lễ giáng sinh rồi.
Bất giác trong lòng chửi một câu.
“Lại đến cái ngày chết tiệt này, rốt cuộc sẽ tặng quà gì đây!”
Điều khiến Lâm Dật khóc không ra nước mắt chính là năm ngoái bốn người họ đều tặng cho mình dây thắt lưng giống y hệt nhau.
Bây giờ đã qua một năm rồi nhưng anh vẫn còn hai dây thắt lưng chưa bóc vỏ.
Chuyện tặng quà, Vương Oánh và Lý Sở Hàm thì khá đơn giản, mỗi người tặng một căn hộ, ngoài ra thêm hai trăm triệu, chuyện này coi như xong.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư thì không thể nào qua loa như vậy.
Chẳng trách đàn ông bây giờ đều thích tìm người tình, không phải là không có đạo lý, hoạt động tốt lại không dính người, tùy tiện mua chút đồ là có thể che mắt, dễ ứng phó hơn nhiều so với bà vợ chính phòng a.
Sao mà khó vậy.
Sáng ngày hôm sau, hai người chia nhau ra lái xe đến công ty.
Nhưng đa số thời gian của Lâm Dật đều bận họp hành, thương lượng cùng với Trầm Thiên Trác việc thành lập phòng thực nghiệm nghiên cứu phần mềm mới.
Là một người làm công việc về khoa học, Lâm Dật tình nguyện không ngừng khám phá khoa học tiên tiến, cũng là do anh nguyện ý trả giá.
Bởi vì kiến trúc cao tầng mà không có cơ sở hạ tầng vững chắc thì giống như ảo tưởng vậy.
Chỉ cần người ta hơi giới hạn một chút thì sẽ sụp đổ tan rã, không thể nào bước tiếp được nữa.
Mặc dù khoảng thời gian đầu sẽ điên cuồng tiêu tiền giống như động không đáy, nhưng cái nhìn tổng thể và con mắt chiến lược của Lâm Dật vẫn khiến Trầm Thiên Trác vô cùng cảm thán, cuộc sống này hiếm gặp được một người như vậy.
Muộn một chút, Lâm Dật lái xe đến đón Kỷ Khuynh Nhan tan làm, tiện thể gọi điện thoại cho Nhan Từ.
“Tổng giám đốc Lâm Dật của chúng ta đấy à, cuối cùng anh cũng có thời gian gọi điện thoại cho em rồi à.”
Khoảng thời gian gần đây hai người đều khá bận bịu, công ty truyền thông của Nhan Từ cũng đi vào quỹ đạo, đồng thời đứng vững chân trong ngành này rồi.
Bình thường, hai người thỉnh thoảng thông qua wechat nói vài câu, đồng thời tiện thể ấn like cho cô ấy, vậy nên mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn không có khoảng cách.
“Dạo gần đây anh có chút bận bịu, buổi tối em có thời gian không, ra ngoài uống một ly.”
Sau khi về nhà, Kỷ Khuynh Nhan có việc phải làm, không có thời gian để ý tới mình, Lâm Dật liền nghĩ tìm chút việc gì làm, hẹn Nhan Từ ra ngoài gặp mặt.
“Hôm nay không được, tối nay em có tiệc tiếp khách, đều là ông lớn trong giới nên không cách nào từ chối. Ngày mai được không?”
“Lúc nào đều được hết, nhưng ông lớn trong giới mà em nói là người nào? Lại quay về giới truyền hình rồi à?”
“Em đi ra từ nơi này thì làm sao có thể quay lại chứ.” Nhan Từ nói tiếp:
“Lúc trước làm cái chương trình tạp kỹ đó, không phải lại kiếm được chút tiền sao, còn tích lũy không ít mối quan hệ và tiếng tăm, khoảng thời gian trước em đầu tư vào điện ảnh, đang tiếp xúc với người trong giới này.”
“Đầu tư điện ảnh?”
Bước đi này của Nhan Từ có chút lớn rồi, Lâm Dật nghe mà sợ vỡ trứng.
Đương nhiên, cô ấy cũng không có cơ quan này.
“Làm chương trình tạp kỹ chỉ là làm việc nhỏ, em đã ở độ tuổi này rồi cũng không thể ngày ngày liều mạng, dù sao cũng phải nghĩ ra vài cách khác để người ta không thể coi thường mình.”
“Chỉ cần kỹ thuật và thể lực của em không bị lùi bước thì em vĩnh viễn là nữ chính xuất sắc nhất ở trong tim anh.”
“Cút cút cút, biến sang một bên.”
Nghe thấy giọng mắng mỏ của Nhan Từ, Lâm Dật cũng có thể nghĩ ra được dáng vẻ hờn dỗi quyến rũ của cô ấy.
“Đúng rồi, vừa nãy quên không hỏi, anh tìm em có việc gì à?”
“Công ty bọn anh gần đây mới đầu tư một hạng mục, coi như sắp hoàn thành rồi, nên anh muốn tìm người làm chút việc tuyên truyền, công ty em có thể nhận việc này không?”
“Tổng giám đốc Lâm đã lên tiếng rồi, cho dù em không thể nhận cũng phải nghĩ cách nhận lấy chứ, vả lại còn phải đảm bảo chất lượng hoàn thành nhiệm vụ nữa.”
“Có tính giác ngộ như này là tốt rồi.” Lâm Dật nói tiếp:
“Nể tình biểu hiện hôm nay của em tốt như vậy, có thời gian rảnh anh giới thiệu cho em một hạng mục trị giá hai trăm triệu.”
Trị giá hai trăm triệu…
“Chỉ có hai trăm triệu sao? Cũng quá ít rồi.” Nhan Từ nói tiếp:
“Chí ít phải từ một tỷ trở lên. Nếu như anh chỉ có chút năng lực như thế thì đừng nên đến tìm em, em không muốn thứ đồ nhìn hình thức bên ngoài thì ngon lành mà không có tác dụng gì.”
“Ôi trời, lợi hại đấy! Em chọn thời gian đi, anh sẽ đại chiến với em 300 hiệp.”
“Được thôi, đừng chỉ nói miệng với em, em phải trang điểm một chút, đợi một lát đi đến chỗ hẹn nữa, có việc cứ điện thoại liên lạc.”
“Không thành vấn đề.”
“Còn nữa, mấy ngày này đừng ra ngoài làm linh tinh, giữ mấy hạng mục lớn nhỏ của anh lại cho em đấy.” Nhan Từ mỉm cười mờ ám nói.
“Xác định à?”
“Dựa theo đơn nhận toàn bộ, chỉ xem anh có nhiều hàng như thế hay không thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate