Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1567 - Chương 1565: Việc Kinh Doanh Nghiêm Túc Giá Một Tỷ

Chương 1565: Việc Kinh Doanh Nghiêm Túc Giá Một Tỷ
Chương 1565: Việc Kinh Doanh Nghiêm Túc Giá Một Tỷ
Chương 1525: Việc Kinh Doanh Nghiêm Túc Giá Một Tỷ

Muộn một chút, Lâm Dật đón Kỷ Khuynh Nhan trở về, tuy rằng vẫn có rất nhiều công việc phải làm nhưng tủ lạnh trong nhà đã không còn bao nhiêu đồ nữa, hai người chuẩn bị đi đến siêu thị mua sắm một chuyến.

Mặc dù công việc rất quan trọng, nhưng với Kỷ Khuynh Nhan mà nói, cùng với Lâm Dật đi dạo siêu thị để trải nghiệm không khí của cuộc sống càng quan trọng hơn.

“Này này này, hôm nay không mua bột gạo bột mì nữa, chỉ mua vài đồ gia vị là được rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Không phải em nói đồ trong nhà ba mẹ vợ của anh đều ăn hết rồi sao, đến cũng đã đến rồi, tiện thể mua chút qua đó cũng là một cơ hội tốt để anh ra vẻ nịnh bợ.”

“Vết thương trên bả vai của anh còn chưa lành hẳn, đợi sau khi khỏi rồi có đầy cơ hội cho anh lấy lòng.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:

“Em cũng phục anh thật đó, trời lạnh đất đóng băng, thế mà có tâm tư đi núi Đại Hưng An săn bắn, cuối cùng đen đủi là anh còn gặp phải con gấu đen, em không biết nên nói cái gì với anh mới tốt đây.”

“Ơ… Anh cũng cảm thấy bản thân khá đen đủi, loại chuyện như thế này mà anh cũng gặp phải.” Lâm Dật cười ha ha nói:

“Hai ngày trước, anh nhìn thấy tin tức trên mạng xã hội có một người đi núi Trường Bạch, gặp phải hổ Đông Bắc, lúc này anh mới cảm thấy cuộc sống này cũng công bằng đấy chứ.”

“Kiểu người giống như các anh lúc không có chuyện gì làm thì nên suy nghĩ một chút rốt cuộc mình đã làm chuyện gì trái lương tâm, vậy mà gặp phải chuyện có xác suất thấp như thế xảy ra.”

Lâm Dật bị nói có chút cùng đường đuối lý.

Hình như anh thật sự làm không ít chuyện trái lương tâm.

“Chuyện này có liên quan gì đến anh có làm chuyện trái lương tâm hay không, tất cả đều do em hại cả.”

“Tại sao con người anh lại vô sỉ vậy hả, có liên quan gì tới em.”

“Bởi vì gặp phải em, anh đã dùng hết toàn bộ vận may của cả cuộc đời anh rồi, không chỉ là bây giờ, chắc chắn kiếp sau cũng sẽ đen đủi.”

Bị Lâm Dật đột ngột trêu ghẹo như vậy khiến Kỷ Khuynh Nhan có chút không phản ứng kịp, sau đó khuôn mặt cô đỏ ửng.

“Lúc nói lời dễ nghe, anh chính là cao thủ đấy.”

“Chuyện đó… buổi tối lúc đi ngủ không phải anh cũng vậy sao, một cành hoa lê ép hoa hải đường, không ai có thể sánh được.”

“Anh muốn chết sao, phải biết giới hạn ở đâu chứ. Đây là siêu thị đấy, đừng có nói xàm.”

“Chuyện này có là gì đâu, hai vợ chồng người ta đang nói chuyện chính đáng, chẳng lẽ còn không để người ta nói?” Lâm Dật nói tiếp:

“Nếu như chồng của bọn họ cũng có được kỹ thuật và thủ pháp giống như anh thế này, nửa đêm ngủ cũng bị cười mà tỉnh đấy, em còn không biết trân trọng, thật là phung phí của trời.”

“Đi đi đi, bớt nói những thứ nhảm nhí đáng xấu hổ đó đi.”

Kỷ Khuynh Nhan kéo Lâm Dật, tiếp tục lựa chọn đồ ở trong siêu thị, tiện thể đến gần đó ăn chút gì, hơn bảy giờ tối mới về đến nhà.

Sau khi về đến nhà, Kỷ Khuynh Nhan giúp Lâm Dật bôi thuốc, mặc dù đã gần khỏi rồi nhưng có chỗ vẫn còn rỉ máu, Kỷ Khuynh Nhan đã hoàn toàn thích ứng rồi, chí ít tay không còn run nữa.

“Có phải gần đây công ty của anh rất bận không?” Lúc bôi thuốc Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

“Không bận, đang yên ổn em hỏi cái này làm gì?”

“Em phát hiện gần đây anh cứ hay thẫn thờ, có phải là áp lực quá lớn không.”

“Có sao?”

“Đương nhiên có.”

“Ờ… Công ty chuẩn bị xây dựng mấy cái văn phòng thực nghiệm phần mềm mới, anh đang nghĩ mấy chuyện này.”

“Chẳng trách khoảng thời gian gần đây anh không ở bên ngoài bay nhảy nữa, vậy anh nghỉ ngơi cho tử tế đi, thả lỏng đầu óc một chút, tiền cũng không phải chỉ kiếm trong một ngày.”

“Được thôi, nghe theo em.”

“Ngoan, moa…”

Hôn một cái lên mặt của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan thu dọn thuốc khử trùng và băng gạc.

“Anh chơi một mình một lúc, em lên trên làm việc đã.”

“Được.”

Sau khi Kỷ Khuynh Nhan rời đi, Lâm Dật đi dép ra ngoài vườn.

Mắt nhìn về hướng xa xăm, nhìn lên những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời, lắng nghe âm thanh sóng biển đánh dạt vào bờ, con tim nãy giờ khó bình tĩnh.

Suy cho cùng, nút thắt trong tim của Lâm Dật vẫn ở trên người nhà họ Vương.

Thêm vào đó phía lữ đoàn Trung Vệ cũng yên lặng khác thường, các hạng mục hoạt động đều tiến hành một cách có trật tự, mặc dù nhìn qua có vẻ là chuyện tốt, nhưng dường như có chút quá tĩnh lặng rồi.

Không có biển lớn nào mà không nổi sóng gió, không có cái hồ nào không gợn sóng, không có mầm chồi nào không đung đưa theo gió, càng không có chuyện nhà họ Vương im hơi lặng tiếng như thế.

Chẳng trách nhà họ Vương ở Yến Kinh có thể cố thủ trên vị trí gia tộc đứng đầu bao nhiêu năm nay.

Bọn họ vẫn rất có năng lực, nếu không người ta cũng không đến mức đoán không được nước cờ của bọn họ.

Trong phòng sách trên tầng hai, Kỷ Khuynh Nhan đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống Lâm Dật ở dưới, bỗng nhiên có chút đau lòng.

Cô biết anh đang suy nghĩ chuyện kinh doanh, nhưng bản thân lại không giúp được chút gì, bất giác trong lòng tự trách.

Reng reng reng.

Đúng vào lúc Lâm Dật đang suy nghĩ mấy chuyện này, điện thoại trong túi quần reo lên.

Là Nhan Từ gọi đến.

Lâm Dật nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối rồi, dường như chính là khoảng thời gian tốt nhất để đàm phán làm ăn.

Vừa hay gần đây anh đang phiền lòng, thôi đi giải quyết buồn phiền một trận đã.

“Gọi anh vào lúc này có phải là muốn cùng anh bàn về mối làm ăn một tỷ đó không?”

“Chuyện làm ăn không cần vội, em uống có chút nhiều rồi, anh có thể đến đón em được không?”

Nghe thấy giọng nói của Nhan Từ có chút thở gấp, biểu cảm của Lâm Dật trở nên nghiêm trọng.

“Em đang ở đâu, bây giờ anh tới liền.”

“Khách sạn New Paris của Trung Hải, anh đến thì gọi điện cho em.”

“Được.”

Tắt điện thoại, Lâm Dật quay trở lại biệt thự, chuẩn bị thay quần áo đi đón Nhan Từ.

Cũng vào lúc này, Kỷ Khuynh Nhan từ phòng sách trên tầng bước xuống, bởi vì cô nghe thấy Lâm Dật vừa nãy gọi điện thoại.

“Anh phải ra ngoài sao?”

“Đi gặp đối tác làm ăn, em đi cùng không?”

Biểu hiện của Lâm Dật rất hào phóng, trong lòng anh cũng không sợ hãi chút nào.

Bởi vì Kỷ Khuynh Nhan còn có rất nhiều việc phải bận rộn, đến thời gian để ý bản thân còn không có, làm sao có thể cùng mình đi ra ngoài.

“Em không đi đâu, anh đi đường cẩn thận một chút, đừng có uống rượu đấy.”

Lâm Dật vừa mới nói trong điện thoại rồi, phải đi bàn về một khoản làm ăn một tỷ, tuy rằng con số không phải nhỏ nhưng dựa vào năng lực của anh hoàn toàn có thể làm được, cô không cần thiết phải đi theo.

“Vậy anh đi trước nhé, đợi chút sẽ trở về.”

“Ừm ừm, đi đi.”

Thay xong quần áo, Lâm Dật lái xe ra khỏi Cửu Châu Các.

Không đến bốn mươi phút sau, anh đã lái xe đến khách sạn New Paris.

Sau khi đỗ xe xong, anh vào đến đại sảnh của khách sạn, đồng thời gọi điện thoại cho Nhan Từ, báo cho cô ấy biết bản thân đã tới rồi.



Khách sạn New Paris, phòng 1704.

Diện tích phòng bao rất lớn, ít nhất cũng phải hơn 200 mét vuông.

Trang trí bên trong cũng mang phong cách Hoa Hạ chủ yếu, cột chạm trổ tinh xảo, rồng vàng quấn cột, phượng hoàng sải cánh, rõ ràng mang đậm phong cách hoàng gia.

Trước hết không nói mùi vị thức ăn ở đây như thế nào, chỉ riêng trang trí ở đây đã đủ có thể diện rồi.

Bên trong phòng bao có một bàn tròn lớn, nam nam nữ nữ ngồi khoảng hơn mười mấy người.

Nam thì áo vest giày da, cả người toát ra khí chất quý phái, điều này có thể nhìn ra từ kiểu tóc giống của Tạ Nghiễm Khôn(*).

(*)Nhân vật phú hào trong phim “Tình yêu với nông thôn” do Đường Giám Quân thủ vai. Ở đây chỉ kiểu tóc hói đỉnh đầu chỉ còn một ít tóc ở hai bên.

So với bọn họ, ba người phụ nữ dễ nhìn hơn một chút.

Đặc biệt là Nhan Từ, cô ấy mặc chiếc váy liền màu đỏ rượu vang, trên chân mặc quần tất da mịn màng, sau lưng còn có một chiếc áo khoác Cashmere màu đen, chính là kiểu vô cùng chú ý đến việc giữ ấm.

Mà sắc mặt của cô ấy lúc này hơi ửng đỏ, rõ ràng đã uống không ít rượu, đã đến giới hạn của bản thân.

“Các vị, thực sự ngại quá, bạn trai của tôi đến đón tôi rồi, hôm nay xin thất lễ trước, đổi ngày khác tôi làm chủ trì, chúng ta lại ra ngoài tụ họp một bữa.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment