Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1568 - Chương 1566: Nghĩ Kỹ Rồi Nói

Chương 1566: Nghĩ Kỹ Rồi Nói
Chương 1566: Nghĩ Kỹ Rồi Nói
Chương 1566: Nghĩ Kỹ Rồi Nói




"Lúc này chơi mới thoải mái, sao đạo diễn Nhan đã muốn đi rồi.”

Người nói là một người đàn ông trung niên, ông ta không cao lắm, là người ở Trung Hải này, bụng phệ, mang đậm đặc điểm của người thành công, muốn nghèo cũng nghèo không nổi.

Tên người đàn ông này là Trần Khắc, là phó tổng giám đốc của tập đoàn Liên Ảnh Yến Kinh và là cổ đông lớn thứ ba ở tập đoàn.

Tuy rằng người dân mê phim ảnh bây giờ chỉ biết tập đoàn Vạn Đạt, nhưng tập đoàn Liên Ảnh của Trần Khắc chính là chuỗi rạp phim lớn thứ hai ở Hoa Hạ, thị phần không hề nhỏ hơn ngành điện ảnh Vạn Đạt.

Mà Trần Khắc cũng xem như là nhân vật cấp bậc ông lớn chính cống trong giới truyền hình.

Người có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với ông ta đều là nhân vật có tiếng tăm trong giới.

Mặc dù nhìn vẻ ngoài của những người ngồi ở đây chẳng ra sao cả, nhưng thân phận và địa vị trong xã hội lại là người sau oai hơn người trước, dưới sự so sánh đó, Nhan Từ và mấy người này thua kém không ít.

Nếu như không có người khác dẫn dắt, trong mấy năm tương lai sau này của cô ấy vẫn chưa có tư cách tham gia bữa cơm như thế này.

“Chủ yếu là bạn trai tôi đến đón tôi rồi, nếu không tôi khẳng định sẽ ở lại tiếp tục uống với giám đốc Trần mấy ly.”

“Không phải gần đây cô đang đầu tư vào một bộ phim điện ảnh mới sao, chúng ta tiếp tục bàn bạc chuyện chiếu lên rạp, tôi cũng khá xem trọng bộ sản phẩm đó, tỷ lệ phản hồi chắc chắn không thấp đâu.” Trần Khắc nói tiếp:

“Nếu bây giờ cô rời đi, vậy chuyện này không có cách nào bàn bạc tiếp nữa rồi.”

Người tại hiện trường đều là người thông minh, bọn họ chỉ nghe nói vậy đã hiểu ý trong lời nói của Trần Khắc là gì rồi.

Rõ ràng ông ta nói để Nhan Từ nghe, nếu cô rời đi, e rằng bộ phim điện ảnh mà cô đầu tư muốn xếp hạng trong hệ thống rạp của bọn họ là chuyện không thể nào rồi.

Người dẫn Nhan Từ đến bữa cơm hôm nay tên là Tôn Tinh.

Là người đầu tư có tiếng trong giới, hai người có chút quan hệ, nhưng còn chưa đến trình độ vô cùng tốt.

Tôn Tinh dẫn cô ấy đến đây là vì từ lúc Trần Khắc vô tình nhìn thấy Nhan Từ, trong lòng ông ta vẫn cứ nhớ thương không quên, vậy nên âm thầm kêu Tôn Tinh dẫn theo Nhan Từ đến bữa cơm này, hy vọng có thể phát triển thêm một bước.

Đôi mày thanh tú của Nhan Từ khẽ nhăn lại, mặc dù thỉnh thoảng những người khác cũng nói đùa vài câu không được đứng đắn, nhưng cái người tên Trần Khắc này càng quá đáng hơn, khiến cô ấy cảm thấy người này có chút ý tại ngôn ngoại(*) nên cô ấy vẫn luôn cố ý duy trì khoảng cách.

(*)ý tại ngôn ngoại: lời ít ý nhiều, không nói ra trực tiếp nhưng người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.

Nhưng kiêng dè địa vị của đối phương ở trong giới này, Nhan Từ cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, cô giả vờ như không thấy những gợi ý mờ ám đó của ông ta.

Vả lại cô ấy uống nhiều rồi, ý thức có chút không được tỉnh táo, nếu như tiếp tục uống nữa cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Thực sự ngại quá giám đốc Trần, bạn trai của tôi thật sự đến đón tôi rồi, hôm nay chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi.”

Thấy Nhan Từ không sợ mình uy hiếp, người trên bàn đều không nói lời nào, ánh mắt cố tình nhìn sang hướng khác, không định tham gia vào chuyện giữa hai người.

Sắc mặt của Trần Khắc hơi thay đổi, không ngờ Nhan Từ lại là người không biết điều như vậy.

Mặc dù trong lòng ông ta không hài lòng với thái độ này của cô ấy, nhưng lại không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.

Ông ta đã chơi chán đám tiểu hoa đán trong giới giải trí rồi, kiểu như Nhan Từ béo mà không ngấy, mới là sở thích hàng đầu trong lòng ông ta.

Ánh mắt Trần Khắc khẽ đảo, nói: “Đạo diễn Nhan, bạn trai của cô đợi cô ở đâu?”

“Ở đại sảnh dưới tầng.” Nhan Từ không suy nghĩ nhiều, thản nhiên trả lời.

“Cho dù có vội rời đi cũng không thiếu mấy phút này.” Trần Khắc nói tiếp:

“Trên bàn còn nửa chai rượu vang, uống hết chỗ này rồi rời đi cũng không muộn.”

Trần Khắc đã nói thế rồi, Nhan Từ chỉ đành cắn răng. Cô ấy cảm thấy dựa vào tửu lượng của mình ứng phó với số rượu này chắc vẫn không có vấn đề.

Vả lại Lâm Dật còn đang ở bên ngoài, vấn đề không lớn.

“Vậy tôi gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy đợi tôi một chút.”

“Được, vừa hay tôi đi nhà vệ sinh.”

Nói xong, Trần Khắc châm một điếu thuốc, đẩy cửa ra khỏi phòng bao.

Nhìn thấy Trần Khắc ra ngoài, tài xế ngồi nghỉ ngơi ở một bên đi về phía ông ta.

Thân hình của tài xế hơi gầy, so sánh với Trần Khắc hình thành chênh lệch rõ ràng.

Tên của anh ta là Mao Kình Tùng, là tài xế kiêm vệ sĩ của Trần Khắc.

“Giám đốc Trần, ông muốn đi rồi sao, bây giờ tôi đi chuẩn bị xe.”

“Không cần.” Trần Khắc nói tiếp:

“Cậu xuống đại sảnh dưới tầng, đi nghe ngóng một người. Anh ta là bạn trai của Nhan Từ, chắc cũng tầm hơn hai mươi hoặc đầu ba mươi tuổi, tướng mạo chắc cũng tạm được, nếu như tìm thấy rồi lập tức tống cổ anh ta đi, không được để anh ta xuất hiện ở đây.”

“Được, tôi biết rồi.”

Giao xong nhiệm vụ, Trần Khắc đi nhà vệ sinh, Mao Kình Tùng đi xuống dưới tầng chuẩn bị đi tìm người đàn ông mà ông chủ bàn giao.

Xuống đến tầng một, Mao Kình Tùng nhìn xung quanh thì phát hiện có hai người đang ở trong khu vực chờ của đại sảnh, đều rất phù hợp với yêu cầu của ông chủ. Trong lúc nhất thời anh ta có chút phân biệt không được người nào mới là bạn trai của Nhan Từ.

Mao Kình Tùng vô thức đi về phía người đàn ông mặc bộ đồ tây, khách khí hỏi:

“Xin hỏi anh có phải là bạn trai của đạo diễn Nhan Từ không?”

Người đàn ông đang uống cà phê sững sờ một lúc, không ngờ sẽ có người hỏi mình câu hỏi bất ngờ như này, sau mấy giây mới phản ứng lắc lắc đầu.

“Xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi.”

“Xin lỗi, làm phiền rồi.”

Lúc này Mao Kình Tùng vô thức nhìn về phía Lâm Dật, mà Lâm Dật cũng nhìn về phía anh ta.

“Anh là bạn trai của đạo diễn Nhan à?”

Lâm Dật soi xét Mao Kình Tùng từ trên xuống dưới.

“Anh tìm tôi có chuyện gì à?”

“Là thế này, đạo diễn Nhan kêu tôi chuyển lời với anh, cô ấy còn có chút chuyện, trong phút chốc chưa thể đi được, anh về trước đi.”

“Kêu tôi đi trước?”

“Vâng, đạo diễn Nhan nói như thế.”

Bản năng của Lâm Dật mách bảo chỗ này có giở trò mèo.

Bởi vì Nhan Từ đã gọi điện thoại cho mình rồi, kêu mình chờ cô ấy một lát, nhiều nhất hai mươi phút nữa sẽ rời đi.

Hoàn toàn không hề nói chuyện kêu mình rời đi trước.

“Anh vô căn vô cứ nói những điều này, làm sao tôi có thể tin anh, tôi gọi điện thoại cho cô ấy hỏi xem sao.”

Chính vào lúc Lâm Dật lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi, Mao Kình Tùng vội chặn anh lại.

“Anh này, tôi đã nói như vậy rồi thì anh không cần thiết phải gọi điện thoại nữa, bây giờ anh cứ trở về đi, đạo diễn Nhan sẽ liên lạc với anh sau.”

“Anh huy hiếp tôi à?”

“Không hề có.” Mao Kình Tùng nói tiếp:

“Chỉ là ông chủ của tôi có rất nhiều chuyện cần bàn bạc với đạo diễn Nhan, cô ấy không thể đi trong chốc lát được, đợi sau khi bọn họ bàn bạc xong, anh lại đến đón cô ấy cũng không muộn. Nhưng bây giờ, tôi hy vọng anh không xuất hiện ở đây nữa.”

“Nếu tôi không đi thì sao?”

Mao Kình Tùng không hoảng loạn chút nào, dường như anh ta đã liệu được tình huống này xảy ra.

“Nếu anh không muốn đi, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện, ở đây là nơi công cộng, có vài chuyện không tiện làm.”

“Vậy đi thôi.”

Thật ra Lâm Dật cũng không vội, đằng nào Nhan Từ kêu mình đợi thêm một chút, vậy chơi đùa với anh ta trước đã.

Hai người một trước một sau ra khỏi khách sạn, đi đến góc khuất ở bãi đậu xe.

Mà giữa lúc này, Mao Kình Tùng còn gửi một tin nhắn cho Trần Khắc, báo cho ông ta biết đã được giải quyết xong việc này.

“Anh này…”

Mao Kình Tùng còn chưa nói xong một câu, đột nhiên ngậm miệng lại.

Bởi vì anh ta đột nhiên nhìn thấy Lâm Dật lấy ra một con dao găm, đè lên trên cổ họng của anh ta!

“Anh muốn nói gì với tôi? Tốt nhất nghĩ kỹ rồi nói.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment