Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1569 - Chương 1567: Ông Đang Uy Hiếp Ai?

Chương 1567: Ông Đang Uy Hiếp Ai?
Chương 1567: Ông Đang Uy Hiếp Ai?
Chương 1567: Ông Đang Uy Hiếp Ai?




“Anh, anh muốn làm gì…”

Nhìn thấy Lâm Dật đột nhiên rút ra con dao găm, Mao Kình Tùng lập tức hoảng sợ.

Nếu là một người bình thường sẽ không bao giờ tùy tiện mang theo dao găm!

Với cả hình dáng của con dao găm này rất đặc biệt, cơ bản không phải là đồ bình thường!

“Anh, anh rốt cuộc là ai!”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh muốn nói gì với tôi?”

“Tôi…”

Lúc đầu Mao Kình Tung vênh váo hung hăng, nhưng nháy mắt đã nhụt chí.

Bị Lâm Dật dọa cho không dám nói một câu nào.

So với con dao găm sắc bén đó, sát khí toát ra từ trên người Lâm Dật càng khiến anh ta sợ hãi hơn!

“Tôi, ông chủ chúng tôi nhìn trúng đạo diễn Nhan, muốn bảo anh rời đi trước, để cô ấy ở lại tiếp rượu.”

Ánh mắt của Lâm Dật híp lại, lộ ra từng cơn tức giận.

“Ông chủ của mấy người là ai, bọn họ ở đâu?”

“Ông ấy tên Trần Khắc, là phó tổng giám đốc của Liên Ảnh, ăn cơm ở phòng 1704.”



Trong phòng bao, nửa chai rượu vang còn lại bị uống hết rất nhanh.

Nhan Từ ôm lấy trán, cảm giác đã đến giới hạn của mình rồi.

“Giám đốc Trần, rượu đã uống tầm tầm rồi, tôi về trước đây, nếu không bạn trai tôi sẽ lo lắng.”

Tạch.

Trần Khắc châm điếu thuốc: “Đạo diễn Nhan, lúc nãy đi vệ sinh, tôi vừa hay ra ngoài nghe một cú điện thoại nhưng tôi cũng không nhìn thấy người ở trong đại sảnh, không phải là cô tìm lý do lấy lệ với tôi đấy chứ.”

“Tìm lý do lấy lệ với ông? Làm gì có chuyện đó.” Nhan Từ nói tiếp:

“Anh ấy vừa gọi điện thoại cho tôi đấy thôi, nói anh ấy đang ở đại sảnh dưới tầng, chắc đi vệ sinh thôi, nên giám đốc Trần không nhìn thấy.”

“Không chắc đâu.” Trần Khắc nói tiếp:

“Đạo diễn Nhan, không thì như thế này, chúng ta ra ngoài xem sao, nếu như bạn trai cô thật sự đến rồi, vậy cô về cùng anh ta, nếu như không đến thì cô tiếp tục ở lại đây uống mấy ly với chúng tôi, yêu cầu này không quá đáng chứ.”

“Đương nhiên có thể.”

Nhan Từ không nghĩ nhiều, dựa vào thái độ con người của Lâm Dật, anh đã nói đến rồi thì tất nhiên là đến rồi, không thể nào chưa đến.

Bên mép miệng Trần Khắc lộ ra nụ cười đắc ý.

Mao Kình Tùng đã gửi tin tức cho ông ta nói tìm được cái người tên Lâm Dật đó rồi.

Bây giờ khẳng định anh ta bị đuổi đi rồi, nếu như muốn tìm được anh ta thì có về nhà thôi.

Nhan Từ mặc xong áo khoác, xách theo túi rồi đứng dậy.

Những người khác cũng lần lượt rời khỏi bàn tiệc, nhưng lại không mặc áo khoác của mình, vì bọn họ còn muốn quay lại tiếp tục uống.

Tôn Tinh - người đã dẫn Nhan Từ đến tham gia bữa cơm này âm thầm lắc đầu.

Ý của giám đốc Trần quá rõ ràng, chính là ông ta muốn tiếp xúc nhiều với cô ấy, thế mà còn muốn rời đi.

Với tính cách như này sẽ không dễ dàng ở trong giới giải trí rồi.

Một hàng người từ trong phòng bao đi ra, sau đó ngồi thang máy xuống tầng một.

Trần Khắc nhìn về phía trước soi xét, phát hiện trong đại sảnh cơ bản không có mấy người, vèn vẹn chỉ có mấy người lớn tuổi, không thể nào là bạn trai của cô ấy.

“Đạo diễn Nhan, trong số những người này ai là bạn trai của cô? Có thể giới thiệu với chúng tôi một chút không?”

Nhan Từ đứng tại chỗ, nhón gót, tìm kiếm ở phía trước khá lâu nhưng vẫn không nhìn thấy bóng hình của Lâm Dật.

“Chẳng lẽ đi vệ sinh rồi sao?”

Trong lòng lẩm bẩm một câu, Nhan Từ lấy điện thoại ra, cười nói:

“Tôi gọi một cú điện thoại cho bạn trai tôi, xem thử anh ấy ở đâu.”

“Đạo diễn Nhan, không cần gọi điện thoại nữa đâu.” Trần Khắc nói tiếp:

“Nếu như cô không muốn ăn cơm với chúng tôi cứ nói thẳng ra là được rồi, không cần thiết phải làm ra chuyện như vậy.”

“Giám đốc Trần hiểu lầm rồi, chỉ là sức tôi không thắng sức rượu, thật sự uống không nổi nữa.”

“Không sao, bây giờ chúng ta uống chậm lại chút, kêu phục vụ lấy cho cô ít nước hoa quả giải rượu, hoặc là chúng ta tìm một chỗ khác tiến hành cuộc vui tiếp theo, không dễ gì tụ tập một chỗ, vẫn nên lấy vui vẻ làm chính.”

“Giám đốc Trần nói đúng.” Tôn Tinh nói tiếp:

“Nhan Nhan, bộ phim mà cô đầu tư năm sau cần phải phát hành rồi, khẳng định không thể thiếu sự ủng hộ của rạp chiếu phim, nếu cô bỏ qua cơ hội lần này sẽ đáng tiếc lắm.”

Nhan Từ cũng có chút do dự, thật sự cơ hội này rất hiếm có.

Nhưng không còn cách nào, cô ấy không thể uống tiếp nữa.

Nếu không thật sự dễ dàng xảy ra chuyện.

Có ai trong giới giải trí này lại là người tốt chứ.

“Điều này có gì đáng suy nghĩ, bạn trai cô không đến, chúng ta quay lại tiếp tục.”

Nói xong, Trần Khắc chủ động kéo tay của Nhan Từ muốn dẫn cô ấy quay trở lại phòng bao.

“Bốp!”

Nhan Từ bất giác tát cho Trần Khắc một cái khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.

“Ông làm cái gì vậy! Tôi không phải là loại người tùy tiện!”

Trần Khắc ôm lấy mặt của mình, ông ta cũng bị Nhan Từ đánh cho sững sờ.

Ông ta không ngờ một đạo diễn bé tẹo vậy mà dám đánh mình!

“Con mẹ nó! Cô đừng có được cho mặt mũi còn không muốn!” Trần Khắc mắng:

“Cô thật sự nghĩ rằng ông đây không dám ra tay sao, tôi nói cho cô biết, từ hôm nay về sau, cô đừng nghĩ ở… A…”

Trần Khắc còn chưa nói hết lời, đột nhiên bị người từ phía sau đá một cái bay ra xa mấy mét ngã gục trên mặt đất.

“Ông đang uy hiếp ai?”

“Lâm Dật!”

Nhìn thấy người ở sau lưng là Lâm Dật, Nhan Từ vui sướng, vội vàng chạy lại đứng bên cạnh anh, vòng qua cánh tay của anh giống như một cô gái nhỏ vậy.

Đám đông ngẩng mạnh đầu lên, bỗng nhiên phát hiện người đá bay Trần Khắc là một người đàn ông trẻ tuổi!

Nhưng có mấy người trong số đó lại không ngừng run rẩy, giống như người đang ở giữa mùa đông lạnh giá vậy.

Bởi vì bọn họ nhận ra Lâm Dật là ai rồi!

“Đm! Con mẹ nó, mày dám đánh tao. Có tin tao tìm người đánh chết mày không!”

Lâm Dật bước từng bước tiến về phía Trần Khắc, một chân đạp lên đầu của ông ta.

“Bây giờ gọi điện tìm người đến đi, tôi xem ông có thể gọi bao nhiêu người.”

“Có bản lĩnh mày thả ra!” Trần Khắc lớn tiếng gào thét: “Mẹ kiếp tao chỉ gọi vài phút là có thể tìm được người đánh chết mày!”

“Giám, giám đốc Trần, ông đừng nói nữa, ông không chọc giận nổi người này đâu, nhanh xin lỗi người ta đi.”

Một người đàn ông đầu trọc nơm nớp lo sợ nói.

“Dựa vào thân phận Trần Khắc của tôi, còn có ai là người tôi không chọc giận nổi!”

“Ông chỉ có địa vị nhất định trong giới điện ảnh, nhưng sản nghiệp điện ảnh chỉ chiếm quy mô rất nhỏ ở Hoa Hạ này, không thể lên tầng lớp trên.” Người đàn ông trọc đầu nói tiếp:

“Anh ta là tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lăng Vân, giá trị bản thân phải mấy trăm tỷ, máy quang khắc chính là do bọn họ nghiên cứu ra. Chẳng có mấy người có thể so được với tổng giám đốc Lâm, ông không nên đối đầu với anh ta nữa.”

“Giá trị bản thân lên đến trăm tỷ…”

Trần Khắc ngơ ngác, những người còn lại không biết thân phận của Lâm Dật cũng sững người.

Hóa ra người đàn ông trước mặt này lại có thân phận hiển hách như vậy!

Cơ thể của Trần Khắc bỗng run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là sợ rồi.

Mấy công ty đẳng cấp giống như bọn họ thế này ít nhiều gì đều quen biết một vài người ở tầng lớp quốc gia, mình hoàn toàn không thể so bì với họ được.

Chỉ cần một câu nói của họ thì mình chết như thế nào cũng không biết.

“Tổng giám đốc Lâm, chuyện này do tôi không đúng, tôi không biết cô ấy là bạn gái của ngài, hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội nữa.” Trần Khắc run rẩy nói:

“Đợi lúc bộ phim của cô ấy chiếu rạp, bọn tôi khẳng định ra sức công chiếu, tôi nói được làm được.”

“Ha…”

Lâm Dật từ trên cao nhìn xuống cười lạnh lùng một tiếng: “Đừng nói là ông, cho dù là sếp tổng của Liên Ảnh các ông nhìn thấy tôi cũng phải khom lưng cúi đầu nói chuyện, vậy còn cần ông đến thu xếp nữa sao?”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment