Chương 1568: Cái Gọi Là Trận Ác Chiến
Chương 1568: Cái Gọi Là Trận Ác Chiến
Lời của Lâm Dật khiến mỗi người ở đây đều chấn động mãnh liệt.
Đây mới là tư bản chân chính đấy!
Chèn ép ông!
Không thèm nói đạo lý!
Vào thời khắc này, cuối cùng Trần Khắc cũng ý thức được cái gì gọi là sợ hãi!
Vả lại còn là kiểu sợ hãi xuất phát từ sâu trong nội tâm!
Trước giờ ông ta luôn cảm thấy bản thân vô cùng oai, trong giới giải trí có thể tác oai tác quái. Nhưng ông ta lại chẳng là cái thá gì so với người này.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự ý thức được sai lầm của mình rồi, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không dám nữa đâu.”
“Muộn rồi.”
Lâm Dật lại nhấc chân một lần nữa, đá Trần Khắc giống như đá bóng vậy!
Thảm đến không dám nhìn!
“Đi thôi.”
Lâm Dật không nói thêm gì, vòng qua ôm eo của Nhan Từ cùng đi ra khỏi khách sạn.
Nhưng mấy người Tôn Tinh lại không ngừng run rẩy.
Mặc dù anh ấy không nói sẽ xử lý Trần Khắc như thế nào, nhưng người tinh mắt đều biết Trần Khắc đã xong đời rồi.
Muốn lăn lộn trong giới này nữa là không thể nào.
“Xin lỗi, mang phiền phức tới cho anh rồi.” Sau khi lên xe, Nhan Từ ngượng ngùng nói.
“Quy tắc cũ, lấy thịt đền bù đi.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Dật đưa một hộp thuốc giải rượu cho Nhan Từ.
“Uống cái này đi, đợi chút có thể thoải mái hơn.”
“Ừm ừ.”
Nhìn thấy Lâm Dật đưa cho mình thuốc giải rượu và nước khoáng, trong lòng của Nhan Từ rất vui.
“Chuyện lấy thịt đến bù để hôm khác nói tiếp, hôm nay trạng thái của em thật sự không được, cơ thể muốn rã rời rồi.” Nhan Từ ôm trán nói:
“Nếu như tiếp tục để anh hành hạ cả buổi tối, cái mạng già này của em không dùng được nữa rồi.”
“Em thấy anh giống loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn sao.” Lâm Dật nói tiếp:
“Đợi sau khi em ổn rồi, chúng ta lại phân tài cao thấp.”
“Xí, phụ nữ vốn dĩ được làm từ nước, em còn có thể sợ anh chắc?”
“Chính là thích cái tính tình không chịu thua này của em, làm sao cũng phải chiến với em vài hiệp mới xem là đủ vốn.”
“Hứ hứ, đến lúc đó phải cho anh dựa vào tường.”
Ở trên xe trêu ghẹo nhau một hồi lâu, Lâm Dật mới đưa Nhan Từ về nhà.
Sau khi uống thuốc giải rượu, trạng thái của Nhan Từ tốt lên không ít nhưng Lâm Dật cũng không ở lại nhà cô ấy quá lâu.
Còn về chuyện công việc, Lâm Dật không nói nhiều.
Nhan Từ có sự nghiệp và suy nghĩ của mình, bản thân cũng không thể giúp quá nhiều, anh muốn để cô ấy từ từ phát triển.
Đưa Nhan Từ về xong, lúc Lâm Dật quay về đến nhà đã hơn mười một giờ tối rồi, phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy “lách tách”, Kỷ Khuynh Nhan đang tắm rửa, có vẻ cô chuẩn bị đi ngủ rồi.
“Cạch.”
A!
Lâm Dật tùy tay kéo cánh cửa phòng vệ sinh ra.
Kỷ Khuynh Nhan vô thức hô lên một tiếng, đồng thời dùng khăn tắm che lại cơ thể của mình.
“Không nhìn thấy em đang tắm sao, anh như vậy là giở trò lưu manh đấy.”
“Tắm rửa không mặc quần áo, rõ ràng em đang câu dẫn anh, làm sao trở thành anh giở trò lưu manh rồi.”
Kỷ Khuynh Nhan cũng biết mình nói không lại Lâm Dật nên không tiếp tục nói thêm nữa.
Chẳng qua cô cũng không tắm rửa tiếp nữa, có Lâm Dật ở đây khiến cô ngại lắm.
Lâm Dật không để ý đến Kỷ Khuynh Nhan, tự mình ở trong phòng vệ sinh rửa mặt.
“Chuyện làm ăn bàn đến đâu rồi? Chắc cũng gần xong rồi chứ.”
“Ừ…”
Lâm Dật đang đánh răng dừng lại một chút.
“Xảy ra chút rắc rối nên hôm nay không bàn xong, qua mấy ngày lại tiếp tục.”
“Hạng mục một tỷ cũng không phải là vô cùng lớn, anh không nhất thiết phải bận tâm như thế, giao cho người ở dưới xử lý là được rồi.”
“Vậy không được, tuy rằng hạng mục không lớn nhưng ý nghĩa không tầm thường, vậy nên chuyện này phải do đích thân anh ra tay.” Lâm Dật nói tiếp:
“Mà chuyện này cũng không phải chỉ có một tỷ là xong, chỉ cần anh nỗ lực, hai tỷ hay ba tỷ cũng có khả năng, vậy nên đích thân anh phải thao tác, nếu như thay người khác làm thì đối phương sẽ không đàm phán, hiểu ý của anh chứ.”
“Hiểu rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:
“Bởi vì năng lực của anh nổi trội nên chỉ định anh, đúng không?”
“Thông minh!”
Lâm Dật nói: “Một nhiệm vụ khó khăn như này chỉ có anh mới có thể xử lý, người khác không làm được.”
“Vậy ngài Lâm phải nỗ lực nhiều một chút, cố lên.”
“Được, ok.”
Lâm Dật bị Kỷ Khuynh Nhan nói mà có chút chột dạ.
Mẹ nó! Thật sự không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung cái cảm giác này.
Tắm rửa xong, Lâm Dật rời đi trước, tiện tay sờ một cái lên con thỏ trắng lớn của Kỷ Khuynh Nhan, dẫn đến tiếng yêu kiều tới tấp.
“Khi nào anh mới có thể sửa được cái tính giở trò lưu manh này hả.”
“Đây đâu phải gọi là giở trò lưu manh chứ, anh là nhìn thấy cặp thỏ trắng lớn đó có chút cô đơn nên mới xoa xoa chúng, để chúng cảm nhận được sự quan tâm của anh.”
“Xéo xéo xéo, người có thể giở trò lưu manh mà vẫn nói mát đường hoàn chính đáng như này chỉ có một mình anh thôi.”
Kỷ Khuynh Nhan đẩy Lâm Dật ra ngoài để mình tiếp tục tắm.
Sau đó mỗi người trở về phòng riêng của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, hai tay của Lâm Dật gối sau đầu, rất lâu vẫn không có cách nào ngủ nổi.
Không phải anh nghĩ về chuyện của nhà họ Vương, mà là lễ giáng sinh sắp đến rồi.
Anh cảm thấy chuyện này còn dày vò hơn cả chuyện nhà họ Vương.
Trên người mình giống như vác hai vị tổ tông vậy, ăn không được động vào cũng không được, ngày lễ ngày tết còn phải tặng chút quà, sao mà khó làm vậy.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Lâm Dật sáng bừng, dường như anh đã nghĩ ra cái gì rồi.
“Làm như thế đi!”
…
Sáng ngày hôm sau, hai người lái xe đến công ty.
Mấy ngày này Lâm Dật rất chăm chỉ, cứ có thời gian sẽ đến công ty.
Không phải anh nghĩ thông suốt rồi mà là anh muốn tìm ra kẽ hở trong công ty, nhằm tránh bị nhà họ Vương lợi dụng.
Mà ưu tiên hàng đầu của việc kiểm tra chính là vấn đề tài vụ của công ty.
Nếu như lộ ra ngoài tin xấu về tài vụ, tập đoàn Lăng Vân cũng sẽ bị tổn thương đến gân cốt.
Vì nguyên nhân này, thời gian Lâm Dật bàn việc với Hà Viện Viện cũng nhiều lên.
Nhưng so sánh tỷ lệ thời gian làm việc và đấu khẩu với nhau thì tầm khoảng 1:99.
Kỳ Hiển Chiêu âm thầm tính toán, cả buổi sáng hai người họ chỉ nói chuyện công việc được khoảng ba phút, thời gian còn lại đều dùng để cãi nhau.
Kỳ Hiển Chiêu nhìn rõ chân tướng rồi rời đi trước.
Nếu có thời gian rảnh rỗi như vậy thì mình vẫn nên làm chút chuyện chính đáng, nếu không cả ngày nay chỉ có nghe bọn họ cãi nhau thôi.
Tầm mười hai giờ trưa hai người rất hiểu ý dừng chiến, vì ai cũng đói rồi.
Chuẩn bị ăn cơm xong sẽ bổ sung tốt thể lực, buổi chiều tiếp tục đối chiến.
Reng reng reng.
Còn chưa đợi Lâm Dật đi ra khỏi văn phòng làm việc, điện thoại trên bàn reo lên.
Là Nhan Từ gọi điện đến.
“Tổng giám đốc Lâm có thời gian không? Em muốn nói bàn chi tiết với anh về buổi phỏng vấn.”
“Vừa mở miệng là tổng giám đốc Lâm, em khách sáo quá rồi đấy.”
“Đó là điều đương nhiên. Dưới tay em cũng có nhân viên phải nuôi sống, chuyện của hai chúng ta có thể nói chuyện riêng, nhưng chuyện công thì phải giải quyết ra công, bên anh phải trả tiền cho cuộc phỏng vấn lần này đấy.” Nhan Từ nói tiếp:
“Sau đó nếu bên anh muốn kêu em ca tụng công đức, viết thêm nhiều lời hay thì còn phải trả thêm tiền.”
“Hiểu rồi, anh trả ngoài thêm hai trăm triệu, bảo đảm không để em bị thiệt.”
“Hơ hơ hơ…” Nhan Từ cười ngất ngưởng: “Vậy em phải thật sự cảm ơn anh rồi.”
“Chuyện nhỏ, thứ này anh có nhiều lắm, chia cho em một ít cũng chẳng sao.”
“Được rồi, đừng đổi chủ đề nữa, phía bên đường Tân Hải mới mở một nhà hàng kiểu tây, nghe nói hương vị khá ngon, chúng ta qua đó ăn thử tiện thể nói chuyện chi tiết buổi phỏng vấn.” Nhan Từ nói tiếp:
“Bây giờ là mười hai giờ trưa, bây giờ anh đi luôn là được rồi.”
“Gửi địa chỉ cho anh.” Lâm Dật nói tiếp:
“Buổi trưa thật sự phải ăn chút gì ngon ngon, buổi chiều còn có một trận ác chiến.”
“Ác chiến…”
Nhan Từ phản ứng sau một giây, trong lòng lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ là với mình sao?”
------
Dịch: MBMH Translate