Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1571 - Chương 1569: Quà Giáng Sinh Của Ba Cô Gái

Chương 1569: Quà Giáng Sinh Của Ba Cô Gái
Chương 1569: Quà Giáng Sinh Của Ba Cô Gái
Chương 1569: Quà Giáng Sinh Của Ba Cô Gái




“Bây giờ em sẽ gửi địa chỉ cho anh.”

“Oke.”

Vừa cúp điện thoại, Lâm Dật đã nhận được tin nhắn qua wechat của Nhan Từ.

Sau đó anh lái xe tới nhà hàng Tây mà cô ấy nói.

Bởi vì khoảng cách không xa lắm, không đến nửa giờ, Lâm Dật đã lái xe đến nơi.

Tên của nhà hàng này là Wells, nhà hàng nhìn có vẻ nhỏ nhưng lại nằm ở mặt đường ven biển, tiền thuê nhà hàng năm ở đây ước tính cũng không phải ít.

Dừng xe lại, Lâm Dật ở bên ngoài nhìn một vòng cũng không nhìn thấy xe của Nhan Từ, anh lập tức gọi điện thoại cho cô ấy.

Còn chưa đợi Lâm Dật mở lời, Nhan Từ đã mở miệng trước tiên.

“Anh đến rồi à?”

“Anh vừa đến, nhưng không thấy xe của em đâu.”

“À. Có chút chuyện làm chậm trễ, chờ em một chút.” Nhan Từ nói tiếp:

“Anh có thể đi dạo loanh quanh một chút, ngắm biển hay gì cũng được, có lẽ phải đợi em thêm một lát nữa.”

“Không vội, đi cẩn thận.”

“Ừm ừm.”

Nghe Nhan Từ nói, khả năng trong thời gian ngắn chưa tới được, Lâm Dật cũng không đi vào một mình mà chuẩn bị đi dạo một vòng xung quanh trước.

Gần đây anh có chút phiền lòng nên nhân cơ hội như vậy để thư giãn tâm trạng một chút.

Đúng lúc đó có hai cô gái trẻ với tờ rơi trên tay đang đi lang thang trên bãi biển.

“Điềm Điềm, chúng ta vẫn nên đi thôi, bây giờ là mùa đông, trên bãi biển này không có bao nhiêu người.”

Cô gái vừa nói tên là Hoàng Tiểu Thanh, để tóc ngắn ngang tai, tuy rằng dung mạo không phải thuộc dạng sắc nước hương trời nhưng cũng không tính là xấu.

Cô gái còn lại là Điềm Điềm, tên đầy đủ là Trịnh Điềm Điềm, về nhan sắc và vóc dáng đều ổn hơn Hoàng Tiểu Thanh khá nhiều, đi ra đường cũng khiến nhiều kẻ phải ngoái đầu.

Cả hai đều là sinh viên của Đại học Y học Cổ truyền Trung Quốc và là bạn cùng lớp.

Hai người tranh thủ lúc không có tiết đến đây phát tờ rơi, làm việc bán thời gian kiếm thêm một chút chi phí sinh hoạt.

“Quan trọng là chúng ta cũng không thể chỉ phát ở một chỗ, còn có nhiều tờ rơi như vậy, nếu như không nghĩ ra chút sách lược thì còn lâu mới phát hết được.”

“Đổi địa điểm cũng vậy thôi à.” Hoàng Tiểu Thanh nói tiếp:

“Giá nhà ở đây đắt như vậy, dân chúng bình thường căn bản sẽ không quan tâm đến những căn nhà nơi này, ngay cả tờ rơi cũng không nhận, người có tiền cũng không nhàn rỗi đi dạo trên đường cái, hai chúng ta mệt mỏi rồi đấy, sớm biết thế này thì tìm người khác làm cho rồi.”

“100 tệ một ngày, hơn nữa bán được nhà còn có hoa hồng. Cậu cho rằng tiền dễ kiếm như vậy sao, đương nhiên không dễ dàng gì rồi.” Trịnh Điềm Điềm nói tiếp:

“Cho nên chúng ta vẫn nên nghĩ cách gì đó phát hết đống này, nếu như tốt số thật sự gặp được người cần mua nhà, chi phí sinh hoạt học kỳ này của hai chúng ta đều khỏi nghĩ luôn.”

“Xì, cậu cứ nằm mơ đi, tuyệt đối không thể.”

“Sao lại không thể.” Trịnh Điềm Điềm hào hứng nói tiếp:

“Tớ nói cho cậu biết, tối hôm qua tớ mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy rất nhiều cá chép vàng bơi trước mặt, đuổi cũng không chịu đi, điều này chứng tỏ sắp tới sẽ phát tài rồi.”

“Ha ha, tới giờ mới phát hiện cậu không chỉ đẹp mà còn hay mơ mộng nữa đấy.”

Trịnh Điềm Điềm cũng nở nụ cười, dùng cách này tự an ủi bản thân vẫn rất ổn, tối thiểu hiện giờ còn có động lực.

Giống như Hoàng Tiểu Thanh nói, giờ đã vào đông, mặc dù không khắc nghiệt như ở vùng Đông Bắc, nhưng nhiệt độ cũng giảm xuống khoảng 10 độ.

Đối với người Trung Hải mà nói như này đã được coi là rất lạnh, vì vậy không có nhiều người tới bãi biển.

Chỉ lác đác mấy người không biết hẹn hò ở đâu mới chọn tới nơi này dạo chơi.

Hao tổn đi rất nhiều sức lực, hai người mới phát được chục tờ rơi, nhìn một xấp dày còn lại trong tay, hai người nghĩ là tới tối đen mới phát xong được.

“Điềm Điềm, chúng ta vẫn nên đi thôi, ở đây đã phát xong rồi, cần phải đổi chỗ khác tiếp tục đánh du kích.” Hoàng Tiểu Thanh nói.

“Đừng nóng vội.” Trịnh Điềm Điềm nói tiếp:

“Trước mặt còn có người, chúng ta đi đưa cho họ một tờ đi.”

“Không ăn thua, anh ta ít nhất cũng cách chúng ta hai mươi thước, cậu vì phát một tờ rơi mà chạy tới đó sao. Không đáng.”

“Cái này có cái gì không đáng, lỡ như người ta mua nhà thì sao.”

Trịnh Điềm Điềm kiễng chân đi về phía trước: “Tuy rằng nhìn không rõ mặt, nhưng trực giác của tớ nói cho tớ biết anh chàng kia hình như còn rất đẹp trai.”

“Này này này, cậu bình thường chút đi, đừng mê trai quá!” Hoàng Tiểu Thanh nói tiếp:

“Tuy rằng tổng thể cảm thấy anh ta cũng ổn, nhưng nhiều khi nếu đến gần nhìn lại có khi chính là một người đàn ông xấu xí, chúng ta vẫn không nên lãng phí thời gian, mau theo tớ đi chỗ khác phát.”

“Nơi khác cũng vậy thôi, dù sao nhàn thì cũng nhàn rồi, đưa tờ rơi qua đó trước rồi nói sau.” Trịnh Điềm Điềm lôi kéo Hoàng Tiểu Thanh, nói:

“Đi thôi, đi cùng tớ đi mà, không cần biết anh ta có đẹp trai hay không.”

“Thật sự là chịu thua cậu luôn đó.”

Hoàng Tiểu Thanh bị ép, không còn cách nào khác đành đi về phía Lâm Dật.

“Xin chào ngài, vịnh Lâm Khê hiện tại đang mở bán, chủ yếu là nhà có diện tích lớn từ 121 đến 489 m2, ngài có muốn tham khảo không...”

Trịnh Điềm Điềm nói chưa hết câu đã đột nhiên dừng lại.

Bởi vì Lâm Dật đã quay đầu lại.

Anh ta đẹp trai quá!

Nhất là Hoàng Tiểu Thanh, bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ.

Bổn thị trắc nhan loạn phong hoa, hà tất chuyển thân ngộ thiên hạ.(*)

(*)Vốn dĩ mặt nghiêng đã đủ khiến hoa gió hỗn loạn, vậy còn cần gì phải quay người lại khiến thiên hạ lầm đường lạc lối.

Nhan sắc của anh chàng này quả thật khiến người ta kinh ngạc!

Mặc dù hai người đã phải chạy hơn hai mươi mét, nhưng cũng đáng lắm.

Cho dù mình chạy hai cây số cũng đáng nữa kìa.

Lâm Dật nhận lấy tờ rơi, nhìn lướt qua: “Bán nhà?”

“Dạ dạ, vịnh Lâm Khê là khu biệt thự cao cấp mới xây ở Trung Hải, nếu anh trai có hứng thú có thể xem xem.”

“Được.”

“Vậy chúng tôi không quấy rầy anh nữa.”

Hai người có chút ngượng ngùng khi đối mặt với Lâm Dật, ngay cả nói chuyện cũng không rõ lời, không có một chút tự tin nào.

Nhìn nội dung trên tờ rơi, Lâm Dật cảm thấy có chút quen thuộc.

Mấy ngày trước, lúc anh đến chỗ Vương Oánh thư giãn, hình như có nghe cô ấy nói qua về những tòa nhà như vậy.

Cách bờ biển chưa đầy 200 mét, đứng trước cửa sổ có thể nhìn ra phía trước mênh mông là biển, thậm chí còn được ca ngợi là một Thang Thần Nhất Phẩm khác ở Trung Hải, khu này cũng rất được chú ý.

Hơn nữa chủ đầu tư rất lợi hại, còn ghê gớm hơn tập đoàn Triều Dương nhiều, chất lượng nhà ở siêu siêu tốt.

Lâm Dật vuốt vuốt cằm.

Tuy rằng anh đã nghĩ được cách ứng phó với Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư, nhưng lễ vật của Lý Sở Hàm và Vương Oánh vẫn phải chuẩn bị một chút.

Mà hiện tại còn có một Nhan Từ, cũng phải sắp xếp một chút.

“Vậy thì công bằng một chút, mỗi người ở một phòng, lại cho thêm hai trăm triệu, món quà giáng sinh của ba người vậy là đủ rồi.”

“Hai người đợi một chút, quay lại đây xíu được không?”

Nghe được tiếng gọi của Lâm Dật, hai người dù đã đi xa ngoài hơn mười mét nhưng thuận thế dừng bước.

“Anh gọi chúng tôi à?”

Lâm Dật gật gật đầu.

Hoàng Tiểu Thanh có chút hoảng hốt: “Điềm Điềm, anh ấy bảo chúng ta quay lại làm gì?”

“Tớ cũng không biết, đừng nói là anh ấy muốn mua nhà nha.”

“Không có chuyện đó đâu, tòa nhà nhỏ nhất giá cũng đã hơn 20 triệu, sao có thể hỏi mua nhà chứ.” Hoàng Tiểu Thanh không có lòng tin.

“Tớ thấy có lẽ anh ta muốn tán cậu thôi, dùng cách này để bắt chuyện tìm cách liên hệ, cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý nha!”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment