Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1572 - Chương 1570: Các Cô Không Có Phần Trăm

Chương 1570: Các Cô Không Có Phần Trăm
Chương 1570: Các Cô Không Có Phần Trăm
Chương 1570: Các Cô Không Có Phần Trăm




“Bắt chuyện với tớ?” Trịnh Điềm Điềm lắc đầu.

“Tớ cảm thấy cậu càng nói càng hồ đồ rồi, người ta đẹp trai như vậy, còn tớ chỉ là một sinh viên đại học bình thường, hơn nữa nhà còn rất nghèo, làm sao có chuyện người ta nhìn trúng tớ chứ.”

“Cái này gọi là gì nhỉ, tuy rằng không giàu có nhưng đổi lại bọn mình có vóc dáng.” Hoàng Tiểu Thanh híp mắt vỗ mông Trịnh Điềm Điềm một cái.

“Những chỗ khác không nói, chỉ cần cặp giò nuột nà này của cậu cũng đủ cho anh ta mê mẩn rồi, rồi còn bờ mông kia nữa, vỗ một cái thôi đã tay phải biết, nói không chừng thật sự là người ta đã nhìn trúng cậu rồi.”

“Đừng nói bậy.” Khuôn mặt Trịnh Điềm Điềm đỏ ửng, nói.

Lẩm bẩm thì thầm vài câu, hai người khẩn trương đi tới trước mặt Lâm Dật, Hoàng Tiểu Thanh nói:

“Anh trai, có phải anh muốn xin wechat của Điềm Điềm không? Tôi có đây, có thể cho anh ngay bây giờ.”

“Hả? Tôi không nói tôi muốn wechat của cô ấy.”

“Không cần wechat?”

“Tôi cảm thấy nhà các cô rao bán cũng không tệ lắm, muốn mua ba căn.”

Lú luôn rồi!

Nghe Lâm Dật nói muốn mua nhà, hơn nữa còn muốn mua ba căn, hai người giống như hóa đá, sững sờ tại chỗ.

Chỉ là nhìn anh ta có chút đẹp trai, cho nên mới cố ý tới phát tờ rơi, không ngờ rằng còn có thần tài đến cửa?

“Tôi muốn mua ba căn, mỗi căn hơn 200 mét vuông, các cô có thể đưa tôi đến xem loại nguyên căn không?”

Dù sao cũng đang lúc rảnh, Lâm Dật chuẩn bị mua phòng trước, lát nữa đưa cho Nhan Từ trước.

“Hơn 200 mét vuông...”

Ngôi nhà ở vịnh Lâm Khê được bán với giá 189 nghìn tệ một mét vuông, một căn nhà hơn 200 mét vuông tính ra là gần 40 triệu.

Anh ta thoáng cái mua ba căn, hơn một trăm triệu đó trời!

Anh trai này cũng thật là quá giàu có!

“Có chuyện gì vậy? Căn hộ hơn 200 mét vuông đã được bán hết rồi à?”

“Không không không không, còn rất nhiều, nếu bây giờ anh có thời gian chúng tôi sẽ dẫn anh qua xem một chút.”

“Đi thôi.”

Chỗ bán nhà cách vị trí lâm Dật không xa, ba người đi bộ vài phút là tới.

Chỗ bán hàng trang trí thực sự rất xa hoa, bởi vậy có thể nhìn ra căn nhà ở vịnh Lâm Khê, hẳn là đều là loại căn hộ cao cấp, khu sang trọng.

“Điềm Điềm, Tiểu Thanh, các cô đã quay về, tờ rơi phát như thế nào rồi? Tất cả đã xong chưa?”

Cô gái vừa nói có mái tóc đuôi ngựa, mặc áo gió màu đen, nhìn thấy hai người, vẻ mặt cô ta có chút cao ngạo.

Tên cô ta là Lý Lộ, cùng là bạn học với Trịnh Điềm Điềm và Hoàng Tiểu Thanh, ở đối diện ký túc xá, nhưng bình thường lui tới không nhiều lắm, hôm nay cùng nhau làm thêm ở đây, cho nên chia làm hai nhóm.

Mà ở bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông mặc âu phục, hai người vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn có chút tiếp xúc thân thể, cử chỉ hành vi rất thân mật.

“Anh trai này muốn mua nhà, tớ dẫn anh ấy tới đây xem một chút.”

“Vậy cậu phải nắm chặt cơ hội một chút, khách hàng hôm qua tớ dẫn tới đây vừa rồi đã trả tiền trước, hình như các cậu vẫn là zero nhỉ.”

Thấy Lý Lộ khua môi múa mép, Hoàng Tiểu Thanh lãnh đạm đáp lại:

“Anh trai này cũng mua nhà, hơn nữa còn muốn mua ba căn, số tiền bọn tớ kiếm được chắc chắn sẽ nhiều hơn cậu, cậu cũng đừng khoe khoang nữa.”

“Mua ba căn?”

Lý Lộ và các nhân viên bán hàng khác có chút cảm giác như không tin nổi vào tai mình.

Nhà ở vịnh Lâm Khê cũng không rẻ, lại muốn mua tận ba căn?

Lúc này, người con trai là người bán hàng đứng bên cạnh Lý Lộ, đi về phía Lâm Dật.

“Xin chào ngài, tôi là giám đốc bán hàng vịnh Lâm Khê, tên Trương Thành, anh muốn xem loại căn hộ nào? Tôi sẽ giới thiệu cho anh.”

Mấy người Trịnh Điềm Điềm chỉ là người làm bán thời gian, dẫn người tới đây coi như hoàn thành nhiệm vụ, công việc giới thiệu cụ thể như thế nào sẽ do nhân viên bán hàng chuyên nghiệp đảm trách.

“Tôi muốn mua ba căn nhà khoảng hơn 200 mét vuông, cửa sổ phải gần biển, loại căn hộ như vậy còn không? Đều có giấy chứng nhận bất động sản chứ?”

Mặc dù những căn nhà ở vịnh Lâm Khê, có loại lớn nhất là hơn 400m2, nhưng Lâm Dật cảm thấy không cần phải mua căn lớn như vậy.

Ba cô gái kia đều độc thân, cho dù thỉnh thoảng có người thân tới chơi thì hơn 200 mét vuông là cũng tha hồ rồi, nếu lớn hơn nữa chỉ tổ trống trải.

Như Kỷ Khuynh Nhan, buổi tối mà ở một mình trong phòng rộng là đã sợ lắm rồi.

“Còn chứ còn chứ.”

Tâm trạng Trương Thành có chút kích động, hôm nay gặp được đại gia rồi.

Ba căn nhà hơn 200 mét vuông, tổng số tiền sẽ vượt quá 100 triệu, ít nhất mình có thể nhận được hơn hai triệu tiền hoa hồng!

Trương Thành bày ra những căn nhà phù hợp với yêu cầu của Lâm Dật, cũng đem bản đồ những căn hộ đó giao cho anh.

Lâm Dật cầm lấy nhìn sơ qua, chọn ba căn với diện tích cùng kết cấu không khác biệt nhiều.

“Tôi lấy ba căn này, giúp tôi tính xem bao nhiêu tiền, quẹt thẻ bây giờ luôn.”

Trương Thành có chút ngây người, vào cửa đến bây giờ còn chưa tới mười phút mà đã quyết định quẹt thẻ thanh toán sao?

“Thưa ngài, anh muốn trả góp hay mua đứt ạ?”

“Cũng không có bao nhiêu tiền, trả góp làm gì, phiền toái.” Lâm Dật nói.

Hơn một trăm triệu còn nói là không bao nhiêu tiền?

Vậy anh giàu cỡ nào?

Nhìn thấy Lâm Dật thật sự muốn mua nhà, trong lòng Lý Lộ vô cùng ghen tị!

Không ngờ rằng một đại gia như vậy lại bị hai người bọn họ nẫng tay trên!

Mặc dù những người bán thời gian như họ có hoa hồng rất thấp, nhưng đây là ba căn hộ đã được bán với giá hơn một trăm triệu!

Ít nhất có thể nhận được 50 nghìn nhân dân tệ tiền mặt!

Mà mình nói rát cả cuống họng, còn ngủ với chủ sở hữu kia một đêm, vậy mà mới cầm hơn 2 nghìn tệ tiền hoa hồng!

Dựa vào cái gì mà vận khí của các cô lại tốt như vậy!

Phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể để cho các cô lấy được số tiền này!

“Vâng vâng vâng vâng, anh chờ một chút, tôi bảo người đi chuẩn bị hợp đồng và thủ tục giấy chứng nhận bất động sản, anh cần phải ký tên.”

“Cố gắng nhanh lên, tôi đang vội.”

“Vâng vâng vâng, cái này không thành vấn đề.”

Trương Thành đón Lâm Dật đến căn phòng trang nhã bên cạnh, trong lúc chờ hợp đồng thì nói chuyện phiếm.

“Anh Lâm, vừa rồi tôi có tính qua, tổng số tiền phòng của ba căn nhà ước chừng là 138 triệu.”

“Giá cả cũng được đấy chứ.”

Trịnh Điềm Điềm và Hoàng Tiểu Thanh âm thầm lè lưỡi.

“Điềm Điềm, không phải cậu nói đêm qua mình mơ thấy cá chép vàng sao, bây giờ thật sự đã ứng nghiệm.” Hoàng Tiểu Thanh kích động nói:

“Ba căn nhà bán 138 triệu, hai chúng ta tối thiểu có thể có được mấy chục nghìn tiền hoa hồng rồi?”

“Cụ thể thì tớ cũng không rõ, nhưng hẳn là có thể lấy được không ít, phí sinh hoạt của hai chúng ta hẳn là đủ rồi.”

“Các người suy nghĩ quá nhiều rồi, rõ ràng là quản lý Lý bán nhà, có liên quan gì tới các người chứ.” Lý Lộ nói tiếp:

“Đương nhiên cũng không phải là không có chút gì, phỏng chừng có thể cho các người 180 tệ cũng nên.”

“Rõ ràng là chúng tôi dẫn đến, tại sao lại không được chia phần trăm?” Hoàng Tiểu Thanh nói.

“Cũng bởi vì cậu chỉ dẫn người ta đến, còn cậu không làm việc gì cả, dựa vào cái gì mà đòi phần trăm? Trong đầu cậu nghĩ gì vậy hả.”

“Cậu cũng dẫn người đến đấy thôi cũng đã lấy được phần trăm, dựa vào cái gì mà nói cậu có, còn chúng tôi sẽ không có!”

“Bởi vì người kia là tôi kéo tới, hơn nữa tôi còn phải thuyết phục họ rất lâu, dĩ nhiên tôi có phần trăm rồi.”

“Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, không thấy tôi đang nói chuyện với anh Lâm sao.” Trương Thành nói.

“Không sao, không quấy rầy tôi.” Lâm Dật nói tiếp:

“Nhưng tôi rất tò mò, hai người bọn họ không được chia phần trăm hoa hồng sao?”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment