Chương 1571: Nguyên Nhân Tới Trễ
Chương 1571: Nguyên Nhân Tới Trễ
Vốn dĩ Trương Thành không có ý định nói chuyện này.
Bởi vì dựa theo quy định, phần trăm mà bọn họ nhận được chí ít cũng phải 50 nghìn tệ.
Nếu chỉ là 500, hay thậm chí 5000, bản thân sẽ không nghĩ nhiều về điều này.
Nhưng 50 nghìn tệ cũng không phải là một con số nhỏ, nếu như không không để cho hai con nhóc lông bông kia kiếm được, chính bản thân cũng thiệt thòi lớn!
“Chuyện là như vậy, mấy cô đó chỉ là nhân viên phát tờ rơi, mỗi ngày một người 100 tệ cứ thế tính, về phần hoa hồng bán căn hộ, họ không có liên quan gì, nhưng sẽ có chút phần thưởng tương ứng, cùng lắm mỗi người được 200 tệ.”
“Không có hoa hồng!”
Giọng Hoàng Tiểu Thanh trở nên sắc bén: “Hôm qua khi chúng tôi đến làm thêm, các người không nói như vậy!”
“Ngoại trừ tiền phát tờ rơi ra, nếu dẫn khách tới, hơn nữa nếu môi giới mua nhà thành công sẽ được hưởng 3,6 phần vạn tiền bán nhà, sao bây giờ lại biến thành tiền thưởng!”
“Tôi có nói những lời như vậy à?” Trương Thành nói tiếp:
“Tôi nói là cho tiền thưởng, cũng không phải là trích phần trăm gì, hai người đừng làm loạn nữa.”
“Không thể nào, rõ ràng anh đã nói như vậy!”
Hoàng Tiểu Thanh nói xong, chỉ tay vào Lý Lộ nói:
“Hôm qua cô ta còn cầm hơn 2000 tệ tiền hoa hồng, anh kia mua ba căn hộ giá 138 triệu, dựa vào cái gì chỉ cho chúng tôi 200 tiền thưởng!”
“Cô ấy và các người không giống nhau, không thể lấy đó ra mà nói.” Trương Thành không kiên nhẫn nói tiếp:
“Tiền thưởng của các người chỉ có 200, nếu như không bằng lòng thì bây giờ có thể đi được rồi.”
“Anh, mấy người thật ức hiếp người quá đáng!” Giọng Trịnh Điềm Điềm ấm ức nói: “Rõ ràng là lừa đảo!”
“Tôi thấy hai người thấy tiền sáng mắt thì có!” Trương Thành nói tiếp:
“Rõ ràng tôi nói chính là nói tiền thưởng, bây giờ có người đến mua nhà, các cô lại cố ý đòi phần trăm, có tin tôi gọi điện báo cảnh sát không!”
“Anh…!”
“Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa.” Lâm Dật không kiên nhẫn được nữa, nói.
“Anh Lâm, thật sự rất xin lỗi, việc này là do chúng tôi sơ suất, khiến anh chê cười rồi.”
Hai tay Lý Lộ khoanh trước ngực, đắc ý nói:
“Tốt xấu gì cũng là bạn học, các người đi trước đi, đừng ở đây làm người khác mất mặt nữa.”
“Tôi là do hai người bọn họ dẫn đến, nếu không có hoa hồng cho họ, vậy tôi cũng không mua căn nhà này nữa đâu, may là chưa ký hợp đồng, nếu không sẽ khó nói rõ ràng rồi.”
Nói xong, Lâm Dật đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ơ ơ?”
Trương Thành và Lý Lộ đều ngây ngẩn cả người: “Thưa ngài, ngài không phải đã rất ưng ý căn hộ của chúng tôi sao, tại sao lại đổi ý không mua chứ.”
Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Trương Thành.
“Cô gái nhỏ nhà người ta đi ra ngoài làm việc không dễ dàng gì, anh còn giở trò với họ như vậy, thật không hay cho lắm, tôi dứt khoát không mua nhà nữa.”
Vẻ mặt Trương Thành quẫn bách, cái cảm giác bị người khác vạch trần trước mặt mọi người quả thực không dễ chịu chút nào.
“Ngài Lâm à, đây là lỗi của tôi, tôi sẽ chia tiền hoa hồng của bọn họ theo đúng trình tự.”
“Muộn rồi.” Lâm Dật nói tiếp:
“Tôi tìm người khác xử lý chuyện nhà cửa, cũng không cần anh nữa.”
Trương Thành ngây người ra như bị sét đánh.
Hơn 20 triệu tiền hoa hồng cứ không cánh mà bay như vậy!
Sau đó, Lâm Dật tìm đến quản lý văn phòng bán nhà xử lý chuyện này, Trương Thành và Lý Lộ cũng bị đuổi việc.
“Anh ơi, cám ơn anh.”
Trịnh Điềm Điềm và Hoàng Tiểu Thanh đồng loạt cúi đầu trước Lâm Dật.
Nếu như không có anh thì hôm nay hai cô gái đã bị người ta ức hiếp rồi, cũng không có khả năng lấy được nhiều tiền như vậy.
“Khi đã lao vào guồng quay mưu sinh, tuy rằng xã hội này có rất nhiều kẻ khốn nạn nhưng chúng ta vẫn phải cố gắng.”
“Biết rồi ạ.”
Mua nhà xong, Lâm Dật cầm tất cả thủ tục cùng chìa khóa rời khỏi văn phòng mua bán, quay trở lại cửa nhà hàng tây kia.
Nhưng trước sau đã hơn bốn mươi phút vẫn chưa thấy mặt mũi Nhan Từ đâu, anh đành gọi thêm một cuộc điện thoại.
“Còn chưa tới sao?”
“Tới rồi, tới rồi, nhiều nhất là năm phút nữa.”
“Được rồi, anh chờ ở cửa.”
Lâm Dật có chút buồn bực, rõ ràng cô ấy bảo có thể tự ra ngoài, đột nhiên lại trễ như vậy mới tới.
Năm phút sau, Nhan Từ như đã hẹn xuất hiện trước mặt Lâm Dật.
“Nếu em còn không tới nữa thì anh vào ăn một mình đấy.”
“Có chút việc nên mới trễ mà.” Nhan Từ ngượng ngùng nói.
“Có phải về chuyện phim ảnh không?”
“Ngày hôm qua đã lý xong chuyện ấy rồi, không liên quan gì đến bọn họ.”
“Vậy đây là chuyện gì?”
“ Ôi chao, anh cũng đừng hỏi nữa, đợi lát nữa sẽ biết thôi.”
“Lát nữa anh sẽ biết?”
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, đợi lát nữa muốn mình làm gì?
“Đi thôi, đừng hỏi nữa, mau đi ăn cơm, em cũng đang đói bụng.”
Nhan Từ không nói thêm gì với Lâm Dật, đưa anh đến nhà hàng.
Hai người gọi hai phần bít tết và rượu vang đỏ, cùng với vài món đồ ăn nhẹ, chuẩn bị vừa ăn vừa tán gẫu.
“Anh muốn đặt nơi phỏng vấn ở đâu?” Nhan Từ hỏi tiếp:
“Tập đoàn Lăng Vân hay nhà máy bên huyện Đông Tam?”
“Nhà máy được không? Chủ yếu vẫn nên tuyên truyền cho khu công nghiệp của chúng ta.” Lâm Dật nói tiếp:
“Nhưng nếu như em tiện đường có thể đến huyện Đông Tam xem một chút, bây giờ nơi đó đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, em báo cáo một chút về sự thay đổi đó, thuận tiện thu hút các nhà đầu tư khác.”
“Em cũng biết một chút chuyện bên huyện Đông Tam, công tác xóa đói giảm nghèo vô cùng khí thế, không thể không kể đến công của chủ nhiệm Lâm.”
“Chuyện vặt.”
“Xì, khen anh như vậy anh còn tưởng thật.” Nhan Từ cười nói tiếp:
“Vậy thời gian phỏng vấn thì sao, khi nào tiện hơn một chút?”
“Đợi lát nữa anh sẽ cho em số điện thoại, tên anh ta là Kỳ Hiển Chiêu, em với anh ta tự quyết định thời gian cụ thể đi.”
“Người phỏng vấn chính là anh ta sao?”
“Đúng vậy.” Nhan Từ nói tiếp:
“Ngoại trừ anh ra thì anh ta người lớn nhất ở tập đoàn Lăng Vân rồi, chi tiết như thế nào thì em cứ bàn bạc cùng anh ta là được.”
“Được thôi.”
“À đúng rồi, có một thứ anh muốn cho em.”
Lâm Dật lấy giấy chứng nhận bất động sản ra đặt ở trước mặt Nhan Từ.
“Cái gì đây?”
“Quà giáng sinh.”
“Ngay cả em cũng có phần à?”
“Ưu điểm lớn nhất của anh chính là biết chia sẻ ngọt bùi, em giúp anh thu về nhiều mối làm ăn như vậy, chắc chắn em cũng có phần rồi.”
Nhan Từ cười rất tươi khi thấy Lâm Dật lấy đồ trong túi ra, nhưng biểu cảm trong nháy mắt lập tức khựng lại.
“Bất động sản?”
“Ngay gần vịnh Lâm Khê, vị trí và kết cấu đều rất tốt.” Lâm Dật nói tiếp:
“Nhưng chưa trang trí gì, nội thất muốn lắp đặt loại gì thì tự em quyết định, tiền không đủ thì nói với anh.”
Cô ấy lắc lắc giấy chứng nhận bất động sản trên tay: “Dễ dàng kiếm được một căn nhà như vậy à? Dường như em trúng mánh rồi.”
“Dễ dàng à?” Lâm Dật nói tiếp:
“Vậy mọi lần là ai giống như bãi bùn lầy không dậy được khỏi giường.”
“Anh nằm mơ à. Đừng có nói bậy, ở đây nhiều người như vậy.” Nhan Từ nói tiếp:
“Vừa vặn gần đây em cũng có ý định đổi nhà, đợi lát nữa ăn xong em đi xem căn đó ra sao, dành thời gian trang trí cho nó.”
Gần một giờ sau, Lâm Dật tính tiền rồi rời đi, hai người đi đến căn nhà mới mua.
“Một ngôi nhà lớn như vậy, chắc anh tốn không ít tiền phải không?”
“Cũng được, hơn 40 triệu, cũng không phải quá đắt.”
Nhan Từ xoay người, ôm lấy cổ Lâm Dật, mê ly nói: “Lâm Dật!”
“Đang yên đang lành, ai bảo anh tiêu hoang như vậy, vậy giờ em có cần thể hiện gì hay không?”
------
Dịch: MBMH Translate