Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1593 - Chương 1591: Người Thông Minh Đánh Cờ

Chương 1591: Người Thông Minh Đánh Cờ
Chương 1591: Người Thông Minh Đánh Cờ
Chương 1591: Người Thông Minh Đánh Cờ




“Đây là thế nào vậy, làm cho tôi nổi hết da gà luôn rồi.”

“Cậu thì hiểu cái gì, đối với loại già mà háo sắc này phải dùng chiêu trò như vậy, dáng vẻ làm nũng điệu đà thế này ăn đứt mấy người nước ngoài như bọn họ.”

“Đợi sai khi Lưu Hồng về hưu, tôi chắc chắn sẽ giơ cả hai chân đề cử chị lên làm chủ nhiệm của lữ đoàn Trung Vệ.”

“Đợi anh ta về hưu thì không biết đến bao giờ.”

“Nhanh thôi, anh ta ngày ngày thức đêm chơi game, bình thường cũng không sinh hoạt XX, chưa đến mấy ngày sẽ đột quỵ mà chết, vị trí chủ nhiệm Ninh đã ở trong tầm tay của chị rồi.”

“Xác định?”

“Tôi là bác sĩ chuyên nghiệp đấy, nói anh ta chết lúc nào thì chết lúc đó, tin tưởng tôi không sai.”

“Mong rằng mọi chuyện tốt đẹp như lời nói của cậu.” Ninh Triệt vén tóc lên, nói:

“Cái lão già háo sắc đó hẹn tôi một tiếng nữa đến nhà hàng Flair ăn cơm, tôi phải chuẩn bị một chút.”

“Không phải chị nói chiều nay ông ta cần ra ngoài sao, thế nào còn hẹn chị đi ăn cơm chứ?”

“Ông ta nói hành trình của mình bị lùi lại rồi, rảnh ra được một tiếng để đi ăn cơm với tôi, tôi phải lợi dùng cơ hội này moi ra lời của ông ta, nói không chừng sẽ có thu hoạch đó.”

“Có thu hoạch thì có thu hoạch, nhưng chị dùng ánh mắt kiểu đó nhìn tôi làm gì?”

“Tôi tính toán một chút trừ đi thời gian chuẩn bị và đi đường còn có thể dư ra nửa tiếng đồng hồ, có thể nhân khoảng thời gian này làm một trận không?”

“Móa, mẹ nó chị đang nói ai chứ, chị coi tôi là bạn trai cũ của Khưu Vũ Lạc, nửa tiếng đã xong việc à?”

Ninh Triệt cười lớn bất chấp hình tượng, đến cả thứ trước ngực cũng nẩy tưng tưng lên còn mạnh hơn sóng biển ở bên ngoài.

“Vậy bao nhiêu năm cô ấy đã vất vả rồi, nhưng với tôi mà nói như vậy đủ dùng, thôi thì cậu vất vả một chút, thuận theo ý của tôi đi.”

Nói xong, Ninh Triệt đứng ở bên cạnh ban công, quay lưng với Lâm Dật, vén váy ngủ lên.

“Bắt đầu nhanh đi, đừng lãng phí thời gian nữa.” Ninh Triệt quay đầu lại, mặt mày tỉnh bơ nói:

“Dựa vào năng lực của cậu, nếu như thêm chút lực, tôi có thể hoàn thành hai trận trong ba mươi phút đấy.”

“Xem ra hôm nay là một trận chiến khó khăn rồi.”

“Biết là được.”

Nửa tiếng sau, Ninh Triệt mãn nguyện đi vào phòng vệ sinh, ngược lại Lâm Dật không lên không xuống.

Sau khi kết thúc việc bên đây phải bù lại trận lần này mới được.

“Không phải lúc trước chị nói có gắn thiết bị theo dõi ở trên người Schubert sao, ở đâu có thể nhìn thấy hành tung của ông ta?”

Cánh cửa phòng vệ sinh không khóa, không ảnh hưởng tới giao tiếp của hai người.

“Trên điện thoại của tôi có phần mềm GPS, cậu mở ra thì có thể nhìn thấy.”

Lâm Dật biết phần mềm GPS này.

Phần mềm này trăm phần trăm là hàng nội địa của quân sự, người bình thường cơ bản không tìm được chỗ tải về.

Lấy điện thoại của Ninh Triệt ra, Lâm Dật mở GPS, nhìn thấy bản đồ quỹ đạo hành tung của Schubert.

Công năng của phần mềm vô cùng mạnh, không chỉ có thể tra ra quỹ đạo hành tung của người bị theo dõi, còn có thể định vị thời gian thực của thời gian lúc trước, tiện cho việc phân tích tình hình của nghi phạm.

Lâm Dật theo dõi mười mấy phút, từ sau khi Ninh Triệt lắp đặt thiết bị theo dõi trên người ông ta đến giờ, quỹ đạo hành tung của Schubert đều vô cùng bình thường.

Đa số thời gian của ông ta đều dừng lại trong khu vực thành phố Dubai, chỗ đi đến cũng đều là nơi công cộng, không có bất cứ địa điểm nào khả nghi.

Nhưng Lâm Dật phát hiện quỹ đạo hành tung của Schubert vào tối hôm qua có chút khác thường.

Thế mà xuất hiện ở trên mặt biển, không hề nghi ngờ gì nữa, chắc chắn ông ta đã lên một hòn đảo nào đó trên biển rồi.

Lâm Dật đoán ra đường đi hành tung của Schubert rất chính xác.

Chắc chắn ông ta giống với mình rồi, đến một hòn đảo nào đó để đón lễ.

Nhưng đến đẳng cấp như ông ta, đón không phải là lễ giáng sinh, mà còn ở trên hòn đảo nhỏ đó chơi như thế nào thì phải dựa vào nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí(*) rồi.

(*)Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí, cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau, mỗi người mỗi ý.

Đúng vào lúc Lâm Dật chuẩn bị từ bỏ phân tích đường đi này thì anh lại phát hiện có một chỗ không đúng.

Dựa theo thời gian hiển thị trên đường đi, Schubert không phải trở về vào sáng ngày hôm sau.

Mà ông ta ở trên hòn đảo không đến một tiếng đã quay lại Dubai rồi.

Hành động này cực kỳ khác thường.

Người phụ trách của buổi bán đấu giá tốn hết sức lực đi đến một hòn đảo nhỏ, nhưng không đến một tiếng đồng hồ đã quay ngược về, cho dù ông ta là một gã đàn ông ba giây cũng không thể nào chỉ ra trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Chắc chắn ông ta đã đi gặp người nào đó rồi.

Mà người ông ta gặp rất có khả năng liên quan tới hội đấu giá lần này.

Đột nhiên biểu cảm của Lâm Dật khựng lại, dường như anh đang nghĩ tới cái gì đó.

Buổi đấu giá vào tối nay là Jeffrey liên kết với nhà đấu giá Fusubi cùng tổ chức.

Vậy người ông ta đi gặp rất có khả năng là Jeffrey!

Mặc dù chỉ là phỏng đoán của bản thân anh, nhưng Lâm Dật nhận thấy vẫn nên đề phòng một chút.

Ngón tay của anh không ngừng gõ lên màn hình, âm thanh cạch cạch cạch vang lên rất có nhịp điệu.

Giả dụ người Schubert gặp là Jeffrey, vậy lý do bọn họ gặp mặt chắc chắn chỉ có hai khả năng.

Một khả năng là bàn giao thuận lợi, ông ta bình an vô sự rời đi.

Nhưng còn có một loại khả năng rất nhỏ khác chính là hành động của Ninh Triệt đã bị phát hiện, nhưng đối phương không lên tiếng, mà lựa chọn tương kế tựu kế(*).

(*)Tương kế, tựu kế là biết rõ và lợi dụng mưu kế của đối phương để lập ra kế của mình đánh lại.

Bản thân Lâm Dật cũng biết tỷ lệ xảy ra chuyện này vô cùng thấp, thậm chí có thể nói là bản thân phỏng đoán ra mà thôi.

Bình thường không làm chuyện trái lương tâm, đêm xuống không sợ quỷ gõ cửa.

Lâm Dật có thể có suy nghĩ như vậy vì anh dựa vào tâm trạng như thế này.

Chỉ cần bản thân làm chuyện xấu, tất nhiên sẽ có khả năng bị phát hiện, chỉ là xác suất không giống nhau mà thôi.

“Nghĩ cái gì vậy? Ngay cả tôi bước ra rồi mà cậu cũng không phát hiện?”

Chính vào lúc Lâm Dật đang suy nghĩ vài vấn đề, phát hiện Ninh Triệt đã tắm gội xong từ trong nhà tắm đi ra.

Chiếc khăn tắm quấn lấy thân hình cao ráo đẫy đà, lộ ra vẻ đẹp vừa hoang dã lại vừa khoa trương.

“Schubert hẹn chị ăn cơm ở đâu?”

“Nhà hàng Flair, nghe nói đó là một nhà hàng kiểu tây, hình như hương vị cũng không tồi.”

“Tôi có cảm giác không lành. Đợi chút lúc ăn cơm chị phải cẩn thận một chút, bữa cơm này có thể không đơn giản như thế.”

Biểu cảm của Ninh Triệt cũng trở nên nghiêm túc, khả năng quan sát của Lâm Dật trước giờ luôn rất nhạy bén, lời nói của anh nhất định phải nghe một cách nghiêm túc.

“Ý của cậu là lão già Schubert đó đang lừa gạt tôi?”

“Tôi vẫn chưa thể khẳng định, nhưng cứ cảm thấy bữa cơm này không phải chỉ là ăn cơm đơn thuần.”

“Tôi biết rồi.”

Ninh Triệt tin tưởng Lâm Dật một trăm phần trăm, anh đã nói như vậy rồi, tất nhiên chuyện này không phải nói nhảm.

Với cả vào lúc này phải cẩn thận một chút cũng không sai.

“Đợi chút phải hành động thế nào, hai chúng ta cùng đi sao? Có lẽ camera trong khách sạn đều không an toàn.”

“Có lẽ lúc tôi đến đây đã bị bại lộ thân phận rồi, không cần thiết phải ẩn nấp nữa, nhưng chúng ta vẫn nên ngụy trang một chút.” Lâm Dật trầm giọng nói.

“Ngụy trang thế nào?”

Lâm Dật xoa xoa hai ngón tay, Ninh Triệt hiểu ngay.

“Tuy rằng tôi chưa từng tìm, nhưng để diễn loại kịch này thì vấn đề không lớn.”

“Thay quần áo nhanh đi, bây giờ bắt đầu hành động.”

“Được thôi.”

Ninh Triệt không có ý tránh mặt Lâm Dật, phóng khoáng thay quần áo trước mặt anh.

Nhưng Lâm Dật lại không có tâm tư để thưởng thức phong cảnh cơn sóng mãnh liệt này, toàn bộ tinh thần của anh đều đang chú tâm vào chuyện tính toán chi tiết, lo sợ mình sẽ bỏ sót chỗ nào.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment