Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1594 - Chương 1592: Xung Đột Bắt Đầu

Chương 1592: Xung Đột Bắt Đầu
Chương 1592: Xung Đột Bắt Đầu
Chương 1592: Xung Đột Bắt Đầu




Mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, hai người lần lượt đi ra ngoài.

Cách ăn mặc của Ninh Triệt nhìn tương đối hiền thục hơn bình thường rất nhiều.

Mái tóc mềm mại được búi lên, trên người cô ấy mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh đen dài đến tận mắt cá chân.

Kiểu trang điểm như phụ nữ trưởng thành này hoàn toàn không phải là phong cách của Ninh Triệt.

Nhưng lần này không phải là bữa cơm bình thường, Ninh Triệt không mặc mấy bộ trang phục táo bạo, bởi vì như thế không tiện ẩn giấu.

Nếu không cây súng buộc ở trên đùi sẽ bị bại lộ ra ngoài.

Thế nhưng cho dù có thay đổi phong cách vẫn có thể thấy được vẻ đẹp yêu kiều ở trên người Ninh Triệt,.

Dù cô ấy có mặc váy dài hiền thục, nhưng không thể che hết vẻ quyến rũ động lòng người từ trong xương cốt.

Nếu trang điểm kiểu này đi ra ngoài không có người ngoảnh lại nhìn thì người đi đường tuyệt đối mù mắt rồi.

“Anh cầm lấy số tiền này đi, biểu hiện lúc nãy khá đấy.”

Ninh Triệt đưa một xấp tiền ra, Lâm Dật cười híp mắt nhận lấy.

Diễn kịch vô cùng nhập vai.

Hai người cười cười nói nói bước vào thang máy, sau đó đàng hoàng bước ra khỏi khách sạn.

Đứng trước cửa lớn, chọn vị trí cách xa phạm vi camera, Ninh Triệt nói: “Như vậy được rồi chứ.”

Lâm Dật gật gật đầu: “Cái thứ để phòng thân đã giấu kỹ rồi chứ, chúng ta chia ra hành động.”

“Cậu cũng chú ý an toàn.”

Dặn dò nhau một câu, hai người chia nhau ra bắt xe, đi về hai hướng khác nhau.



Nhà hàng Flair là nhà hàng kiểu tây, rất có tiếng tăm tại nơi này.

Rất nhiều nhà giàu có sau khi đến Dubai đều sẽ đến đây ăn một lần.

Nhưng lúc này bên trong nhà hàng Flair lại không có một người thực khách nào, dường như hôm nay nhà hàng không có ý muốn mở cửa cho người ngoài vào.

Trong nhà hàng, trước một bàn ăn, Jeffrey và Schubert ngồi ở hai bên, ở trước mặt bọn họ là một màn hình tivi, trên đó đang phát chính là hình ảnh của Lâm Dật và Ninh Triệt được lấy từ trong camera.

“Ông Schubert, người phụ nữ mà ông quen biết này hình như không phải là người tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, sau khi ông rời đi mà cô ta còn tìm người đàn ông khác đến.”

“Cái thứ khốn nạn này.” Schubert chẳng quan tâm lắm mắng một câu: “Nhưng tôi cũng không coi cô ta ra cái gì, chỉ chơi đùa một chút mà thôi.”

“Ông có thể nghĩ như này là tốt nhất, hy vọng ông có thể phối hợp với tôi, dẫn cô ta rời đi.”

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được chuyện đã đồng ý với ông.” Schubert nói tiếp:

“Ngược lại là ông đấy. Sau khi giúp ông làm xong chuyện này, tôi cũng hy vọng ông có thể tuân thủ lời hứa, nói cho tôi biết vị trí của số vật phẩm bán đấu giá đó, đây là giới hạn cuối cùng của tôi.”

“Yên tâm, tôi cũng rất quan tâm lần hợp tác này, tôi sẽ không lừa gạt các người đâu.” Jeffrey châm điếu xì gà, nói tiếp:

“Bọn họ đã ra ngoài rồi, chắc rất nhanh sẽ tới đây, tôi rời đi trước, hy vọng ông sẽ không xảy ra sai lầm.”

“Yên tâm, trong lòng tôi có tính toán.”

Bàn giao một câu, Jeffrey thản nhiên rời đi, trong nhà hàng ngoại trừ nhân viên phục vụ thì chỉ còn lại một mình Schubert.

Khoảng tầm hai mươi phút sau, Ninh Triệt chậm rãi bước vào trong.

Vốn dĩ cô ấy còn nghĩ rằng ở đây sẽ có không ít người dùng bữa, như vậy cho dù xảy ra chuyện cũng có người yểm hộ.

Thế mà lúc này cô ấy phát hiện không có một người nào, điểm này quá kỳ quái rồi, hoàn cảnh này không hề tốt cho mình.

“Anh yêu, tại sao ở đây không có một người nào vậy?” Ninh Triệt đi về phía Schubert, nũng nịu nói.

“Bởi vì anh muốn đơn độc mời em ăn cơm, không muốn để người khác làm phiền nên đã bao trọn chỗ này rồi.”

“Anh thật sự quá tuyệt rồi.” Ánh mắt Ninh Triệt đầy dụ dỗ, nói:

“Em thích chính là thích cái tính lãng mạn này của anh đấy.”

Schubert ôm vòng qua eo của Ninh Triệt: “Chúng ta ăn cơm trước đã, một lát nữa anh còn có việc khác phải làm, đợi bận xong việc của hôm nay anh sẽ có thời gian ở bên em rồi.”

“Đây là do anh nói đó nhé, nếu anh nói lời không giữ lời, sau này em sẽ không để ý đến anh nữa.”

“Đương nhiên, anh có lúc nào lừa dối em đâu.”

Schubert giả bộ rất giống, Ninh Triệt không hề phát hiện ra chút khác thường nào từ trên mặt của ông ta.

Tiếp đó, Schubert đẩy quyển menu sang, nói: “Em chọn món trước đi, anh đi vệ sinh một chút.”

Hửm?

Ninh Triệt mẫn cảm nhận ra có chút không ổn.

Đây không phải giống như việc đi ăn quán ven đường với Lâm Dật nên không cần chút quy tắc nào.

Trong tình huống như thế này, mình gọi món, cái lão già háo sắc Schubert này lại muốn đi nhà vệ sinh. Chuyện này rất không bình thường.

Cho dù thật sự con người có ba việc gấp(*), cũng nên là gọi xong món rồi đi, điều này không phù hợp nghi lễ trong bữa ăn.

(*)người có ba việc gấp là đại tiện, tiểu tiện, và đánh rắm không thể nhịn được.

Tuy rằng lực quan sát của Ninh Triệt không mạnh bằng Lâm Dật, nhưng cũng không kém.

Ít nhất Schubert vẫn thiếu chút điêu luyện.

“Anh yêu, em cũng muốn đi cùng anh.”

Sức mặt Schubert hơi thay đổi, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi nên Ninh Triệt không hề phát giác ra điểm nào khác thường.

“Vậy cùng đi thôi.”

“Vâng.”

Hai người cùng đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, nhưng trên đường lúc đi ngang qua nhà vệ sinh nữ Ninh Triệt không dừng lại.

“Tại sao em…” Schubert không hiểu hỏi.

“Em không muốn đi một mình, mà muốn đi cùng anh.” Ánh mắt Ninh Triệt quyến rũ, nói:

“Vả lại em cảm thấy nơi như nhà vệ sinh rất tốt đấy, có thể vận động trước một chút, đợi lúc ăn cơm có thể ăn nhiều hơn rồi.”

“Em yêu, như vậy không ổn đâu, chút nữa anh còn có việc khác cần phải làm. Anh chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ để dùng bữa, nếu vận động trước lúc ăn, có thể sẽ không có thời gian ăn cơm.”

Ninh Triệt cười híp mắt nhìn Schubert, giống như một con hồ ly tinh biết quyến rũ người, nhẹ nhàng áp sát lên người của ông ta, dùng giọng nói làm người tê dại:

“Vậy anh cảm thấy, bít tết trên bàn ăn ngon, hay em ăn ngon hơn?”

Hít.

Schubert hít sâu một hơi, đòn này của Ninh Triệt suýt chút nữa khiến đầu óc ông ta muốn nổ tung rồi.

Chỉ thiếu một chút nữa đã phá vỡ lớp phòng bị trong lòng, làm một trận giao chiến long trời lở đất trong nhà vệ sinh rồi.

“Ồ thôi em yêu, tuy rằng anh cũng muốn vận động với em, nhưng chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đã, bởi vì chút nữa anh còn có chuyện chính cần làm.” Schubert nói tiếp:

“Chúng ta có thể đợi đến tối, anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của em.”

Sắc mặt của Ninh Triệt không đổi, trong lòng lại không ngừng cười khinh bỉ.

Quả nhiên giống như Lâm Dật đã nói, cái gã Schubert này có mờ ám!

Nếu không dựa vào tính cách háo sắc của lão ta, đừng nói ở trong nhà vệ sinh không có người, cho dù trên xe giữa thanh thiên bạch nhật cũng có thể làm một trận.

Nhưng bây giờ ông ta lại nói mấy lời nghiêm túc như vậy cự tuyệt mình.

Trong chuyện này khẳng định có bí mật không thể cho người khác biết.

Vậy bữa cơm tối hôm nay không cần phải tiếp tục nữa rồi.

Ông ta đã đề phòng mình như vậy thì không thể nào nghe ngóng được tin tức gì.

“Cũng được, chúng ta hẹn đến buổi tối.” Ninh Triệt nói tiếp:

“Thế nhưng em đột nhiên nhớ tới em còn có chút việc khác cần phải đi xử lý, e rằng không có cách nào ăn bữa cơm này cùng anh rồi. Buổi tối chúng ta lại tiếp tục.”

“Đi?”

Schubert hoảng hốt, chuyện này không nằm trong dự liệu của ông ta.

“Ừm hứ.”

Ninh Triệt không có lưu luyến gì trên người Schubert, việc phải làm bây giờ chính là trốn khỏi nơi này.

“Cô có thể đi không nổi nữa rồi.”

Ninh Triệt vừa mới bước một bước đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền tới.

Tiếp sau đó cô ấy đã nhìn thấy hai mươi mấy người xông ra từ khắp nơi, bọn họ vây quanh Ninh Triệt. Mà trong giây này cô ấy cũng nhận ra Jeffrey!

Quả nhiên bị Lâm Dật đoán trúng rồi!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment