Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1595 - Chương 1593: Kết Thúc Hành Động

Chương 1593: Kết Thúc Hành Động
Chương 1593: Kết Thúc Hành Động
Chương 1593: Kết Thúc Hành Động




“Tại sao mấy người còn ở đây!”

Dựa theo kế hoạch lúc trước của bọn họ chính là đợi sau khi mình rời đi mới ra tay với người phụ nữ này.

Nhưng Schubert không ngờ tới Jeffrey lại chạy ra sớm như vậy, như thế này ông ta sẽ phải gánh chịu nguy hiểm không cần thiết rồi.

“Nếu bọn tôi còn không ra tay nữa thì cô ta sẽ đi mất.” Jeffrey nhún vai, nói tiếp:

“Ông bạn à, tôi cũng không còn cách nào, hy vọng ông có thể hiểu cho tôi, nhưng ông yên tâm, cô ta đã bị tôi khống chế rồi, bây giờ ông tuyệt đối an toàn.”

Schubert không nói gì, tuy rằng giữa hiện thực và kế hoạch xảy ra chút khác biệt, nhưng mọi chuyện vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận.

Một người phụ nữ như cô ta đối diện với hai mươi mấy thuộc hạ của ông ta và Jeffrey, cô ta tuyệt đối không thể rời khỏi đây.

“Schubert, ông làm như vậy là có ý gì?” Ninh Triệt híp mắt lại, truy hỏi.

“Hứ, tôi còn muốn hỏi cô đấy, tại sao cô lại gắn thiết bị định vị lên trên người tôi!”

Ninh Triệt không trả lời, vì mình không có bất cứ lý do nào để phản bác chuyện này.

“Tôi biết cô là người Hoa Hạ rồi, thân phận của cô chỉ là giả tạo thôi, vậy nên tôi hy vọng cô có thể ngoan ngoãn phối hợp, không nên phản kháng. Điều này không có bất cứ lợi ích gì với cô.” Jeffrey trầm giọng nói.

“Jeffrey, còn lại chính là chuyện giữa mấy người, tôi còn có việc khác, đi trước đây.”

Schubert là một thương nhân nghiêm chỉnh, ông ta không hề muốn tham gia vào mấy chuyện này. Chuẩn bị rời đi.

“Haha…” Ninh Triệt cười lạnh lùng một tiếng:

“Là ông mời tôi đến, làm sao tôi có thể để ông rời đi trước chứ.”

Lời vừa dứt, Ninh Triệt đã xé rách chiếc váy dài của mình, lấy ra khẩu súng lục buộc trên đùi, đồng thời dùng tốc độ sấm sét không chế Schubert, cầm súng chĩa thẳng vào đầu của ông ta!

“Vậy mà cô…”

Schubert hoảng hốt, hành động của Ninh Triệt khiến ông ta rất bất ngờ.

Jeffrey cũng như thế, điều này không nằm trong dự liệu của ông ta.

“Tôi đã đoán được đại khái mối quan hệ giữa hai người rồi.” Ninh Triệt nói tiếp:

“Nếu như Schubert chết, ông sẽ không tìm được người thứ hai mua những thứ trên tay ông. Muốn ra tay với tôi sao, tốt nhất nên suy nghĩ kỹ.”

Mặc dù tình huống trước mắt rất nguy hiểm, nhưng Ninh Triệt không hề sợ hãi.

Bởi vì có Lâm Dật ở sau lưng làm hậu thuẫn cho cô ấy, mấy trò hề trước mắt này cơ bản không tính là gì cả!

“Quả nhiên cô là người của lữ đoàn Trung Vệ!” Jeffrey híp mắt lại nói.

“Thông minh, nhưng ông tốt nhất không nên cử động, nếu không sẽ không có lợi ích gì cho ông!”

Sắc mặt Jeffrey không đổi, hoàn toàn không coi Ninh Triệt ra gì.

Tuy rằng Schubert rất quan trọng, nhưng vào thời khắc quan trọng cũng có thể từ bỏ!

“Cô cảm thấy bắt được Schubert thì có thể uy hiếp được tôi sao, tôi dẫn theo bao nhiêu người như này, chính là vì muốn tóm được cô, như vậy sao có thể để cô dễ dàng rời khỏi đây chứ.”

Ánh mắt của Ninh Triệt hoàn toàn tập trung lên người Jeffrey.

“Vậy tại sao ông lại biết được chỉ có một mình tôi đến đây?”

Rầm!

Lời nói của Ninh Triệt vừa dứt, còn chưa đợi Jeffrey phản ứng lại, ông ta đã nghe một tiếng “rầm” vang lên!

Tiếp đó lại có hai chai xăng bị đốt cháy, từ giữa không trung bay tới, phát nổ giữa hai người họ!

Ninh Triệt nhanh tay nhanh mắt, tóm lấy Schubert, ngả người sang phía còn lại!

Tiếp đến là tiếng gào thét và tiếng súng.

“Hộ tống thủ lĩnh rời khỏi đây!”

Trong nhà hàng bùng lên ngọn lửa lớn, lúc này Ninh Triệt không có tâm tư quan tâm đến Jeffrey nữa, cô tóm lấy Schubert, từ trên sàn bò dậy!

Cũng vào đúng lúc này, Lâm Dật phi thân đến trước mặt hai người.

“Đi nhanh!”

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Dật, hai người họ từ cửa sau của nhà hàng đi ra ngoài, ngồi lên chiếc xe đã được chuẩn bị trước, sau đó lái xe rời khỏi nhà hàng Flair.

“Rốt cuộc các người là ai, tại sao muốn bắt tôi!”

Bị Ninh Triệt khống chế ngồi ở ghế sau, trên mặt của Schubert không còn chút máu, suýt chút nữa bị dọa đái ra quần.

Ông ta rất rõ hành vi vừa nãy chính là sự kiện khủng bố!

Những người này có thể làm ra bất cứ chuyện gì, trong mắt của bọn họ thì mạng của ông ta cơ bản không đáng tiền.

“Ngoan ngoãn chút đi!”

Ninh Triệt nắm chặt con dao trong tay, đánh một cái lên gáy của Schubert, ông ta lập tức ngất lịm.

“Bà nó, quả nhiên bị cậu đoán trúng rồi.”

Giải quyết xong Schubert, Ninh Triệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, trước ngực và sau lưng đều ướt đẫm một mảng lớn, tuy rằng cô ấy không sợ hãi nhưng thật sự không thể nào khống chế tâm trạng căng thẳng này.

“Tôi cũng là mèo mù vớ phải cá rán, chuẩn bị nhiều hơn một chút, không ngờ thật sự đoán trúng.” Lâm Dật nói tiếp:

“Cái lão già Jeffrey thật sự không tầm thường, lão ta quá cáo già rồi.”

“Thông qua sự việc lần này, e rằng chúng ta muốn tìm được Jeffrey lần nữa sẽ rất khó khăn đó." Ninh Triệt lấy làm tiếc nói.

Lâm Dật không phủ nhận mà gật gật đầu. Tâm tư của Jeffrey rất khó đoán, không hề ra bài theo nguyên tắc, chuyện gì ông ta cũng có thể làm ra được, cơ bản không cách nào đoán ra ông ta sẽ làm gì tiếp theo.

Thậm chí có thể vò đã mẻ không sợ vỡ, ông ta sẽ không tham gia buổi bán đấu giá tối nay nữa.

Dù sao đồ vẫn còn nằm trong tay ông ta, người của Fusubi vẫn chưa lấy được.

“Vậy người này làm sao?” Ninh Triệt nói tiếp:

“Trước tiên khống chế ông ta đã, trước khi nhiệm vũ kết thúc, chúng ta cứ nắm ông ta trong tay sẽ tốt hơn là thả ra.”

“Bây giờ thì sao, thân phận của tôi đã bại lộ rồi, e rằng không có khả năng tiếp tục nghe ngóng chuyện này rồi.”

Lâm Dật cũng cảm thấy bản thân lún sâu vào một hoàn cảnh vô cùng bị động.

Hành vi của ngày hôm nay tương đương với rút dây động rừng rồi.

Jeffrey không thể nào dễ dàng lộ diện nữa, vậy chế phẩm từ quặng Bath đang nằm trong tay ông ta cũng sẽ không lộ diện.

Tất cả mọi chuyện lại quay về vạch xuất phát rồi.

Tiếp tục ở lại chỗ này cũng không có bất cứ tiến triển gì nữa.

“Thân phận của chị bị bại lộ rồi, tiếp tục ở lại Dubai cũng không an toàn, về nước trước đi.”

“Vậy còn cậu thì sao.” Ninh Triệt nhìn Lâm Dật hỏi.

“Tôi đến đây đón lễ giáng sinh, còn chưa hết lễ nên đương nhiên không thể đi, nhưng chẳng cần mấy ngày tôi cũng sẽ trở về thôi. Dù sao vẫn còn có công việc làm ăn cần phải xử lý, chị không cần lo lắng thay tôi.”

Từ đầu đến cuối Ninh Triệt đều không để tâm vấn đề an toàn của Lâm Dật.

Bởi vì trên thế giới này, người có thể hạ gục anh vẫn còn chưa xuất hiện đâu.

“Vậy làm theo lời cậu nói, cái lão già háo sắc này để lại cho cậu đó, xử lý thế nào thì bản thân cậu tự quyết định.”

Lâm Dật gật gật đầu: “Gọi thêm hai người còn lại trong tổ của chị đi, tập hợp ở sân bay, ngồi máy bay riêng của tôi trở về.”

“Được!”

Một tiếng sau, Lâm Dật đưa Ninh Triệt đến sân bay, sau đó tận mắt nhìn thấy cô ấy lên máy bay, lúc này anh mới mang theo Schubert quay trở lại khách sạn.

Thấy Schubert vẫn còn bất tỉnh, anh dội thẳng một chậu nước lạnh lên đầu ông ta, ông ta lập tức tỉnh táo.

Trông thấy Lâm Dật, Schubert liền nhận ra anh ngay lập tức.

“Mày là tên tay sai do con tiện nhân đó tìm đến!”

Lâm Dật ngồi vắt chân, một tay chống đầu: “Trí nhớ cũng không tồi, nhưng cho dù ông biết những thứ này thì có tác dụng gì? Ông cảm thấy tôi sẽ thả ông ra à?”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment