Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1630 - Chương 1628: Lâm Thiếu Thần Bí.

Chương 1628: Lâm Thiếu Thần Bí.
Chương 1628: Lâm Thiếu Thần Bí.
Chương 1628: Lâm Thiếu Thần Bí.




Người nói chuyện tên là Hàn Triều, nhà bọn hắn chính là gia tộc đứng đầu tỉnh Tứ Xuyên.

Quen biết Đổng Hàm Vũ qua xe cải tiến, quan hệ vô cùng tốt.

"Đừng mẹ nó nhắc đến nữa!"

Đổng Hàm Vũ mắng: "Xe kia căn bản cũng không phải là 48 triệu, sau đó được bán với giá 63 triệu, trong túi quần tôi không mang theo nhiều tiền như vậy."

"Ngọa tào, kém nhiều như vậy sao?" Hàn Triều cũng có chút ngoài ý muốn, kém mấy triệu thì còn có thể tiếp nhận.

Nhưng cái giá chênh lệch 15 triệu này, đối với bọn họ mà nói thì quả thật là có chút cao.

Giống như những gì mà quần chúng ăn dưa nói trước đó.

Tiền của mấy người phú nhị đại bọn họ cũng không phải là của chính bọn họ mà là cha mẹ cho, đương nhiên là không thể để cho bọn họ tùy tiện phung phí.

Đừng nói là phú nhị đại như cấp bậc Đổng Hàm Vũ, đối với Lâm Dật mà nói, tốn hơn 60 triệu mua chiếc xe cũng không tính là rẻ.

"Mẹ nó, giá này là lão Diêu nói cho tôi biết, chờ sau khi trở về, tôi nhất định phải thu thập anh ta một trận, đều mẹ nó do anh ta hết!"

"Được rồi, bớt giận đi, cũng không có gì lớn, đầu xuân năm sau, còn có mấy loại xe được ra mắt, không cần thiết phải mua Veneno."

"Tôi tức giận không phải là bởi vì việc này." Đổng Hàm Vũ nói: "Là bị một tên tiểu tử không có danh tiếng đánh mặt."

"Đánh mặt? Ai dám đánh mặt của anh? Đã xảy ra chuyện gì?"

Sau đó, Đổng Hàm Vũ kể lại chuyện ở buổi triển lãm xe lại một lần cho Hàn Triều, sắc mặt của anh ta cũng không được dễ nhìn lắm.

"Con mẹ nhà nó, tiểu tử kia đúng thật ngông cuồng, thật sự cho rằng tỉnh Tứ Xuyên chúng ta không có ai sao?"

"Nghe giọng của tên kia thì hình như là người địa phương, đoán chừng cũng rất có tiền, một người ngoài tỉnh như tôi tới, gặp phải chuyện như vậy cũng không có cách nào."

Tuy rằng tức giận, nhưng Đổng Hàm Vũ cũng biết đạo lý cường long nan áp địa đầu xà(*).

(*)Một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.

Nhân mạch quan hệ của anh ta đều không ở chỗ này, muốn tìm anh ta tính sổ là chuyện rất không có khả năng.

"Anh đừng có gấp, tôi sẽ giúp anh ra mặt chuyện ngày hôm nay."

"Nhưng cũng không tìm được anh ta, làm sao mà ra mặt đây."

Đổng Hàm Vũ cũng muốn tìm cơ hội xả cơn giận này, nhưng dưới tình huống trước mắt thì dường như rất khó khăn.

Mình căn bản không có bao nhiêu quan hệ ở bên này, muốn tìm được tên kia, giống như lên trời.

"Chỉ bằng hai chúng ta quả thực rất khó khăn, tôi lần này tới là để tìm Tần Hán thi đấu, lấy danh tiếng và sức ảnh hưởng của anh ấy tại Trung Hải, muốn tìm một người còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao."

Hai mắt Đổng Hàm Vũ lập tức tỏa sáng.

Tần Hán là phú nhị đại nổi danh tại Trung Hải, nhìn toàn bộ Trung Quốc, đều là tồn tại đứng đầu.

Đừng nói là mình, cho dù là anh Hàn cũng kém anh ấy một chút.

Tại chỗ như Trung Hải này, nếu như nhờ anh ấy giúp nhất định là không có vấn đề.

"Người ở đâu vậy, tôi theo dõi anh ấy trên Weibo, nhưng còn chưa từng gặp qua."

"Đừng có gấp, vừa mới gọi điện thoại, sẽ lập tức tới ngay." Hàn Triều nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Nhưng mà khá là đáng tiếc, người của bọn họ không đến đủ."

"Không đến đủ là có ý gì?"

"Anh biết tứ thiếu Trung Hải đúng không, Tần Hán dẫn đầu mở một câu lạc bộ siêu xe SR, lát nữa ba người trong đó đều sẽ tới đường đua, nhưng mà thiếu mất một người."

"Thiếu thì thiếu thôi, nhân vật quan trọng như Tần Hán tới đã mạnh hơn mọi thứ rồi."

"Anh có chút không hiểu tình huống bên Trung Hải này rồi, tuy Tần Hán rất mạnh, nhưng anh ấy không phải là lão đại của tứ thiếu Trung Hải. Trong đó còn có một người gọi là Lâm thiếu, dường như còn lợi hại hơn anh ấy một chút." Hàn Triều ngậm điếu thuốc, nói:

"Có điều hôm nay anh ấy hình như không tới, khá là đáng tiếc, nếu không thì có thể gặp một chút."

"Trung Hải còn có người lợi hại hơn cả Tần Hán sao?"

"Quả thực là lợi hại hơn so với Tần Hán một chút, nhưng người kia vô cùng khiêm tốn, hơn nữa cũng không thích xuất đầu lộ diện, cho nên cũng không có nhiều người biết đến."

Đổng Hàm Vũ có chút rung động, không nghĩ tới Trung Hải còn ẩn giấu một nhân vật như vậy.

Nhưng đúng như Hàn Triều nói, người kia không tới, quả thực khá là đáng tiếc.

Ong ong ong _ _

Ong ong ong _ _

Ong ong ong _ _

Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, chợt nghe từng đợt tiếng gầm rú truyền đến.

Nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện là hai mươi mấy chiếc xe thể thao, chạy vào từ bên ngoài.

"Tần Hán đến rồi!" Hàn Triều chào hỏi một tiếng, "Đi qua nhìn một chút."

Nhìn thấy sự phô trương như này, Đổng Hàm Vũ cảm thấy rất rung động.

Thật không hổ là phú nhị đại đứng đầu Trung Hải, chỉ là đến đường đua chơi đùa, thế mà có nhiều người tới như vậy.

Tần Hán chính là một thiếu niên đuổi theo gió như vậy.

Dùng cách nói của anh chính là, đến độ tuổi như mình thì đã qua thời gian nói chuyện yêu đương.

Đến thời điểm giả trang.

Hai mươi mấy chiếc xe thể thao dừng lại cách đó không xa, ba người lần lượt xuống xe.

"Anh Tần."

Hàn Triều chủ động vươn tay chào hỏi, "Đây là anh em của tôi Đổng Hàm Vũ, hôm nay cùng tới đây chơi đùa."

Tần Hán gật gật đầu, liếc mắt nhìn chiếc BMW đời 7 cách đó.

"Không phải đã nói hôm nay xuống đường đua chơi à, sao còn lái một chiếc đời 7?"

"Chuyện này, đừng nói nữa." Hàn Triều nói:

"Mấy ngày nay Trung Hải không phải có ra mắt xe phát triển sao, có một chiếc Veneno bản cao cấp, người anh em này của tôi chuẩn bị mua, nhưng lại bị một tên tiểu tử chướng mắt cướp mất. Cho nên chưa mua được xe, đành phải lái chiếc xe đời 7 này."

"Tôi có nghe nói về chiếc xe kia, hình như cũng không rẻ, bán hơn 40 triệu thì phải, người bình thường thật sự mua không nổi."

"Không phải vậy sao, người anh em này đã tiết kiệm tiền cả một năm, chờ lúc công bố giá cả lại phát hiện là 63 triệu, còn bị người ta đánh mặt trước mặt mọi người nữa." Hàn Triều đưa điếu thuốc tới cho Tần Hán, cười nói:

"Anh Tần, không biết anh có thể giúp chúng tôi một chút, tìm ra người kia, tôi chuẩn chuẩn bị tìm người trừng trị anh ta một trận."

"Việc nhỏ, hai chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, bạn thân của anh xảy ra chuyện ở chỗ của tôi, tôi đương nhiên là sẽ giúp trợ." Tần Hán nói:

"Chúng ta vào trong chơi đi, xong việc thì sắp xếp một bàn, đến lúc đó lại nói tỉ mỉ về chuyện này."

"Vậy thì cảm ơn anh Tần." Hàn Triều cười ha ha nói: "Lát nữa xuống đường đua, tôi sẽ để cho anh chạy trước hai giây."

"Cút đi, anh đây còn cần người khác nhường sao?"

Nói xong, Tần Hán ném chìa khóa cổng về phía một người.

"Mở cửa ra, thiết bị đã chuẩn bị tốt, hôm nay phải chơi đùa thật vui vẻ."

"Anh Tần, anh còn có chìa khóa sao?" Hàn Triều cảm thấy ngoài ý muốn.

"Trường đua xe này của của anh em tôi mở, đương nhiên là có chìa khóa rồi."

Hai người liếc nhau, hoàn toàn không nghĩ tới, trường đua xe đứng đầu Trung Quốc này lại là của bọn Tần Hán.

"Không phải là người gọi là Lâm thiếu kia đó chứ?" Hàn Triều thử thăm dò.

"Tiểu tử anh đúng là thông minh." Tần Hán nói:

"Anh ấy đã mua nó lại từ hai năm trước để chúng tôi tùy tiện chơi đùa, nếu không thì tôi cũng không thể gọi các người đến đây được."

"Nhưng loại đầu tư này, một năm cũng không kiếm lời được bao nhiêu tiền cả?"

"Cũng không phải là vì kiếm tiền, chỉ là chơi đùa mà thôi, tiền anh ấy kiếm còn nhiều nữa kìa, đây chính là một nơi để nghỉ dưỡng giải trí."

Tê _ _

Hai người hít vào một ngụm khí lạnh, nhất là Đổng Hàm Vũ, trong lòng càng khiếp sợ hơn.

Người Lâm thiếu khiêm tốn kia mua lại trường đua xe quốc tế Trung Hải lại là vì giải trí!

Quá lại hại!

Đúng lúc này, một chiếc xe vận tải lớn chạy vào từ bên ngoài chạy, khiến cho bọn người Tần Hán khác sửng sốt.

"Xe này đến đây làm gì vậy?" Lương Kim Minh lẩm bẩm một câu.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment