Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1631 - Chương 1629: Vô Kế Khả Thi.

Chương 1629: Vô Kế Khả Thi.
Chương 1629: Vô Kế Khả Thi.
Chương 1629: Vô Kế Khả Thi.




Bọn người Tần Hán có chút buồn bực, nhìn chằm chằm vào người lái vào chiếc xe vận tải.

Trời đã tối rồi, cũng không phải là thời điểm đưa hàng tới.

Hơn nữa ngay cả người tiếp đãi cũng không có, còn tặng hàng cái gì chứ?

Bởi vì bãi đỗ xe là của Lâm Dật, một cách tự nhiên, ba người Tần Hán cũng được coi là nửa chủ nhân.

Đương nhiên là đều rất để bụng đối với chuyện nơi đây.

Bọn họ thuận thế đi về xe vận tải lớn, cùng lúc đó, tài xế cũng đi xuống.

"Chuyện gì vậy, đưa hàng sao?"

"Có vị Lâm tiên sinh đã mua xe này, tôi phụ trách đưa hàng."

Người tài xế trung niên cầm hóa đơn, lại nhìn bọn người Tần Hán, "Các người ai là Lâm Dật, làm phiền lấy CMND ra ký nhận một chút."

"Anh Lâm lại mua xe rồi?" Lương Kim Minh nói:

"Mau đưa xe xuống, nhân lúc anh ấy không ở đây, tôi phải chạy hai vòng mới được."

"Vậy không được." Tài xế trung niên làm rất đúng bổn phận:

"Lãnh đạo phía trên đã nói, nhất định phải nhìn thấy Lâm tiên sinh mới có thể mở hàng."

"Chúng tôi rất quen, quan hệ vô cùng thân thiết, như này cũng không được?"

"Ngài đừng làm khó dễ tôi, thật sự không được."

Lương Kim Minh cũng không phải là loại người không nói lý, người ta làm việc theo quy tắc, không thể tìm được mao bệnh nào.

"Vậy ông nói cho tôi một chút, bên trong là xe gì?"

"Tôi cũng không biết, tôi chỉ là một tài xế, dù sao cũng là xe đua." Tài xế trung niên nói.

Lương Kim Minh: . . .

Chuyện này còn cần ông nói sao?

Nếu là như anh ấy mua ván trượt xe mới là không được bình thường.

Rầm rầm rầm. . .

Lúc mọi người ở đây vây quanh ở trước xe muốn nhìn thấy diện mạo của nó thì nghe thấy một tiếng gầm rú.

Lâm Dật lái Bugatti Voice Night, đi vào từ bên ngoài.

"Mẹ nó, đây là Bugatti Voice Night đúng không." Hàn Triều sợ hãi than:

"Tôi nhớ không lầm thì hình như được bán với giá 120 triệu, toàn thế giới chỉ có một chiếc như vậy."

"Anh ngược lại cũng hiểu biết không ít, đây chính là xe của lão Lâm, đợi lát nữa sẽ giới thiệu cho các người làm quen."

"Vậy thì cảm ơn anh Tần trước."

Hàn Triều và Đổng Hàm Vũ đều xoa xoa tay.

Thật không hổ là người đứng đầu tứ thiếu Trung Hải, thế mà lại mua cả chiếc xe trị giá 120. Đây chính là người duy nhất tại Trung Quốc.

Đổng Hàm Vũ âm thầm lắc đầu, mình mua chiếc xe 48 triệu, không chỉ phải thương lượng với người nhà một hồi lâu, còn bán đi không ít đồ của mình, cuối cùng vẫn không đủ.

Nhưng người ta, không chỉ có là mua trường đua xe quốc tế Trung Hải làm chỗ giải trí, còn mua Voice Night 120 triệu!

Khó trách anh Hàn, thực lực của vị Lâm thiếu khiêm tốn này còn mạnh hơn cả Tần Hán.

Xem ra thật sự đúng là như vậy.

Mình so với người ta, hoàn toàn là một người trên trời, một người dưới đất.

Không so được a!

Lúc này, xe của Lâm Dật dừng lại trước mặt ba người Tần Hán.

"Sao lại ở chỗ này hết vậy." Lâm Dật cười hỏi: "Biết tôi mua xe nên muốn đến đây cọ xát một chút sao?"

"Lại là anh!"

Còn không đợi đám người Tần Hán nói chuyện, đã nghe thấy Đổng Hàm Vũ kinh hô một tiếng.

Tần Hán nhìn anh ta một cái, "Hô to gọi nhỏ làm gì?"

"Anh, anh ta chính là người đã làm cho tôi mất mặt tại buổi triển lãm xe hơi."

Hả?

Lâm Dật nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Đổng Hàm Vũ đang đứng cách đó không xa.

"Anh cũng ở đây sao?"

Cuộc đối thoại giữa hai người, khiến cho những người khác lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Lão Đổng, anh sẽ không đắc tội với Lâm thiếu ở triển lãm xe hơi đó chứ?" Hàn Triều thử thăm dò.

Vẻ mặt của Đổng Hàm Vũ vô cùng khó coi, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

"Tôi, tôi cũng không biết anh ấy chính là Lâm thiếu."

"Vậy mẹ nó còn muốn cái gì nữa, nhanh đi xin lỗi Lâm thiếu đi."

Hàn Triều có chút hoảng, cho dù mình còn có chút sức ảnh hưởng, nhưng lại chẳng là gì trước mặt người đàn ông này cả.

Nhất định phải khiêm tốn một chút mới được.

"Lâm thiếu, chuyện ở khu triển lãm xe hơi là tôi không đúng, ngài có thể đừng tính toán với tôi được không."

Lương Kim Minh tiện tay dập tắt tàn thuốc, nếu như anh Lâm muốn truy cứu chuyện này, mình sẽ động thủ đánh anh ta.

"Không có việc gì cả, coi như là không đánh không quen biết đi."

Lâm Dật khoát khoát tay, cũng không quan tâm đến Đổng Hàm Vũ lắm.

Người kia như trút được gánh nặng.

Nếu như anh ấy mà truy cứu, đừng nói là mình, đoán chừng sản nghiệp của gia tộc đều sẽ chịu ảnh hưởng.

"Anh Lâm, nhanh dỡ hàng đi, chúng tôi đều đang chờ đợi đây." Lương Kim Minh nói.

"Sẽ làm ngay đây."

Lâm Dật tìm tài xế, ký tên của mình trên hóa đơn vận chuyển.

Toa xe vận tải từ từ mở ra, chiếc Lamborghini Veneno bản cao cấp hiện ra ở trước mắt mọi người.

"Đúng là không biết nói gì, cảm giác mà xe hơn 60 triệu mang đến cho người ta đúng là không giống với những xe khác." Cao Tông Nguyên nói:

"Sao anh lại muốn mua chiếc xe này vậy? Không buông được việc lấp đầy ga-ra của mình à."

"Ngay từ đầu vốn không muốn mua, nhưng sau đó vô tình đụng phải trong lúc đi dạo triển lãm xe hơi với bạn bè, nên đã thuận tay mua lại."

Thuận tay. . .

Đổng Hàm Vũ: . . .

"Vậy anh cũng không thể quá keo kiệt, cho tôi mượn lái mấy ngày." Lương Kim Minh nói.

"Xe này cũng không định để ở trong nhà, sau này sẽ đặt ở bãi đỗ xe, các người muốn lái thì lấy chìa khoá là được."

Hàn Triều và Đổng Hàm Vũ liếc nhau một cái.

Không chỉ tiện tay mua chiếc xe hơn 60 triệu, điều quan trọng nhất chính là còn không để trong nhà mình, mà đặt ở bãi đỗ xe để cho người khác tùy tiện lái.

Ngài đúng là nhiều tiền nha!

Rất nhanh, xe đã được đưa xuống.

Lâm Dật tiến vào đường đua chạy vài vòng, sau khi thể nghiệm xúc cảm thì giao cho đám người Lương Kim Minh.

Bốn người tập hợp một chỗ, đương nhiên không thể chỉ đơn thuần lái xe được, lái hơn hai giờ thì đi hộp đêm tìm người thật để lái xe.

Mà lúc Lâm Dật trở về, Kỷ Khuynh Nhan cũng đã ngủ.

. . .

Hai mươi mấy ngày tiếp theo, hương vị Tết càng ngày càng nồng, công việc của mọi người đều lu bù vả lên, chuẩn bị nghênh đón một năm mới.

Trong đoạn thời gian này, Lâm Dật cũng đã làm không ít chuyện chính.

Tìm Lương Nhược Hư giúp đỡ cho huyện Đông Tam khoảng 106 danh ngạch công nghiệp chuyên nghiệp.

Cũng chuẩn bị đi tìm Triệu Kỳ làm việc này vào cuối tháng hai.

Nếu không, năm mới học sinh đều phải ở nhà, không có cách nào để kịp tới trường học, như này rất là bất tiện.

Ngoài ra, khu công nghiệp tại huyện Đông Tam đã bắt đầu xây dựng và làm việc, đồng thời nhận được nhiều ưu ái của tư bản, có không ít người tới đây để đầu tư, tạo nên một khung cảnh phồn vinh.

Lúc trước, tập đoàn Triều Dương có thu mua vài miếng đất trong huyện, có thể nói là mua bán không vốn lại có thể kiếm lời rất nhiều.

Lâm Dật có loại dự cảm, nếu mọi chuyện cứ diễn biến tuần tự như vậy thì khoảng một hai tháng nữa là có thể thông qua đánh giá của hệ thống, hoàn thành mục tiêu thoát khỏi nghèo khó.

Bản thân mình cũng có thể đi thể nghiệm nghề nghiệp tiếp theo rồi.

Hơn 9 giờ sáng, sau khi đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Lăng Vân.

Anh trực tiếp đi đến văn phòng của Kỳ Hiển Chiêu

"Lâm tổng."

Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Kỳ Hiển Chiêu đứng lên chào hỏi.

Trong khoảng thời gian này, Kỳ Hiển Chiêu vẫn luôn ở Panama để câu thông vấn đề tàu chở hàng, sáng sớm hôm qua mới xuống máy bay.

Nhưng Lâm Dật không để anh trực tiếp đi làm mà cho anh nghỉ thêm một ngày.

"Chuyện bên kia vẫn không có chỗ nào có thể giảng hoà sao."

Kỳ Hiển Chiêu lắc đầu, "Anh ta vẫn lấy vấn đề an toàn làm lý do, không cho tàu thuyền của chúng ta lưu thông, hơn nữa đã dùng tất cả biện pháp, nhưng đều không có một chút hiệu quả nào."

"Ngay cả quốc gia tạo áp lực đều vô dụng?"

"Đúng vậy, bởi vì lý do của anh ta cũng có sức thuyết phục nhất định, cũng có lý, cho nên không có biện pháp nào cả."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment