Chương 1630: Biện Pháp Ứng Đối.
Chương 1630: Biện Pháp Ứng Đối.
"Nếu như bọn họ chiếm lý trong chuyện này thì chúng ta sẽ không dễ làm."
Mọi thứ đều nói lý, người ta làm việc theo lý, phía bên mình cũng không thể dùng ép buộc được.
"Nhưng tôi cảm thấy, lý do vẫn còn có chút gượng ép, đây có lẽ là chỉ trên lý luận."
Kỳ Hiển Chiêu cũng nổi giận trong bụng, có thể khiến một người thành thật như anh tức giận thành như vậy đúng là không dễ dàng.
"Lúc vừa mới bắt đầu, cò chưa tiến vào mùa khô, trên lý luận nói không có khả năng, mới không cho chúng ta thông qua. Hiện tại chính thức tiến vào mùa khô, khả năng trên lý luận trở nên lớn hơn, thái độ của bọn họ lại càng thêm cứng rắn, rõ ràng chính là muốn kéo chúng ta."
"Theo cách nói của anh thì cho dù là mùa khô, khả năng tàu chở hàng mắc cạn cũng chỉ là trên lý luận, đúng không?"
"Đúng thế." Kỳ Hiển Chiêu nói.
"Trong khoảng thời gian anh đi này, có hay thấy tàu chở hàng cùng loại hình nào thông qua không?"
Kỳ Hiển Chiêu lắc đầu, "Không có, như vậy lượng sẽ nhỏ rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy đó cũng không phải lý do."
"Ngừng thời gian dài như vậy, phí bảo quản và chi tiêu cho nhân viên trên thuyền đều là giá trên trời, chuyện làm ăn này vốn dĩ đã không có lãi, nếu như lại kéo dài như thế thì ít nhất sẽ lỗ 10 triệu."
"Nếu như trong này không có mờ ám, bồi ít tiền cũng không quan trọng." Lâm Dật nói:
"Nhưng bị người ta mạnh mẽ ép ngừng thuyền lại, việc này có chút đánh mặt, có cân nhắc gì về tuyến đường khác hay không?"
"Nếu như không đi qua kênh đào Panama thì phải vòng qua Uruguay và Argentina, tới Thái Bình Dương, chi phí sẽ càng lớn, hơn nữa tính nguy hiểm lại càng cao, cũng không phải là con đường hợp lý."
"Như vậy đi, liên hệ với hai chiếc tàu chở hàng nhỏ một chút, tách hàng hóa ra rồi lại chở về từ kênh đào Panama."
"Tạm thời cũng chỉ một biện pháp này." Kỳ Hiển Chiêu nói:
"Nhưng tôi vẫn nuốt không trôi cơn giận này, luôn cảm thấy bọn họ đang đối nghịch với chúng ta."
"Trong này có lẽ liên quan đến xung đột lợi ích khác, chúng ta chỉ là vật hi sinh trong đó, nói một cách khác thì chính là thiên tai." Lâm Dật nói:
"Có câu nói thế nào nhỉ, nếu như không phản kháng được, thì cứ yên lặng mà hưởng thụ."
Kỳ Hiển Chiêu lộ ra nụ cười ngầm hiểu.
"Tôi đã nghe qua câu nói này, ha ha..."
Mặc dù là một người thành thật, nhưng cũng là đàn ông, đương nhiên là đã từng nghe qua câu đùa tục giống như vậy.
"Vậy cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, có rắm nên thả, đừng khiến mình phải quá uất ức."
"Đã biết."
Lâm Dật cũng không thèm để ý đến đơn làm ăn này, chỉ cần có thể vận chuyển hàng hóa trở về một cách bình an là được.
Bên trong còn có lợi nhuận mấy triệu, thông qua phương thức như vậy để dừng tổn hại lại kịp thời, tiền tổn thất có thể dùng mấy triệu lợi nhuận để bù lại, tóm lại cũng không lỗ.
Lâm Dật đứng dậy vỗ vỗ bả vai Kỳ Hiển Chiêu.
"Loại chuyện này cứ giao cho người phía dưới tới làm đi, sắp bước sang năm mới rồi, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút, tìm một chỗ chơi đùa, công ty sẽ báo lại cho anh sau."
"Cám ơn Lâm tổng."
Kỳ Hiển Chiêu cười, lấy hai ly cà phê, đưa một ly qua cho Lâm Dật.
"Cuộc họp cuối năm của công ty chuẩn bị bắt đầu, Lâm tổng, anh có muốn lên sân khấu biểu diễn một chút hay không? Tôi nghe Điền tổng nói, còn có nhân viên không biết anh."
"Tôi không thích hợp với mấy chuyện xuất đầu lộ diện này lắm, anh thay tôi đi."
"Tôi hình như cũng không có cơ hội." Kỳ Hiển Chiêu cười nhún vai, "Viện Viện đã xung phong nhận việc, sống chết muốn lên thay."
"Tôi biết mà, mấy trường hợp có thể giả trang náo động như này nhất định là không thể thiếu cô ấy được."
Kỳ Hiển Chiêu cười cười, không nói chuyện.
Đều nói người hiểu rõ nhất mình nhất chính là địch nhân, lời này đặt ở trên người Lâm tổng và Viện Viện đúng là không có gì thích hợp bằng.
...
Mấy ngày kế tiếp, khoảng cách cuối năm càng ngày càng gần.
Cho dù là trung tâm mua sắm hay là siêu thị, đều xuất hiện đồ vật có liên quan đến năm mới, hương vị năm mới càng ngày càng đậm. Mọi người đều đắm chìm trong niềm vui của ngày nghỉ.
"Lâm tiên sinh, anh thấy chiếc váy em vừa mới mua này thế nào?"
Kỷ Khuynh Nhan đứng trên tầng hai, cho Lâm Dật xem chiếc váy màu đỏ trên tay.
"Màu sắc khá là vui vẻ, nhưng có phải hay là quá nghiêm túc rồi hay không? Bình thường mặc không tốt lắm đâu, hơn nữa với thời tiết này có phải là có chút sớm hay không?"
Lâm Dật từ trước đến nay đều chưa từng có cảm giác gì đối với cách ăn mặc của Kỷ Khuynh Nhan.
Thứ nhất là người đẹp thì mặc cái gì cũng đều đẹp.
Tiếp theo, trang phục Kỷ Khuynh Nhan đủ để xưng là đỉnh cấp, đương nhiên sẽ không có vấn đề khi khi mặc nó cả.
Nhưng Lâm Dật không nói rằng em mặc cái gì đều đẹp, như thế sẽ lộ vẻ rất qua loa.
Nhất định phải đưa ra chút ý kiến và cái nhìn khác biệt, điều này đại biểu cho việc mình đang suy nghĩ vấn đề này một cách nghiêm túc.
"Buổi tối ngày mai là buổi họp thường niên của công ty hai nhà, em còn phải lên sân khấu phát biểu, cho nên cần ăn mặc trang trọng một chút."
"Nói như vậy thì anh đã hiểu, rất không tệ."
"Hắc hắc, vậy em sẽ mặc cái này." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Ngày mai hẳn là anh cũng sẽ lên sân khấu đúng không, em sẽ phối cho anh một bộ đồ tây."
"Bị Hà Viện Viện chiếm rồi, căn bản không cho anh cơ hội."
Kỷ Khuynh Nhan cười rộ lên.
"Lấy tính cách của Viện Viện quả thật có thể làm ra chuyện này, nhưng mà lấy tác phong của anh, cho dù Viện Viện không tranh với anh thì anh cũng sẽ không lên sân khấu nói chuyện đúng không?"
"Thông minh."
Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật, cười càng lớn hơn.
"Lẽ ra đều là những nàng dâu trẻ vừa qua cửa mới xấu hổ không dám gặp người, đường đường là Lâm Đại tổng giám đốc, sao cũng như vậy chứ."
Lâm Dật vén đồ ngủ của mình lên, "Hai bộ phận này của anh lần lượt phân chia thành hai mặt trái phải, không giống với Kỷ đại tổng giám đốc chúng ta, là 36D, có tư cách kiêu ngạo. Anh đương nhiên là xấu hổ không dám lên sân khấu rồi."
"Nhưng hình như cũng không lớn như trước kia nữa, bởi vì gần đây có gầy đi."
Kỷ Khuynh Nhan hoàn toàn không kiêng kỵ mà nói về chủ đề này trước mặt Lâm Dật.
"Chuyện này còn không đơn giản sao, căn cứ theo khoa học, nặn một cái thì sẽ lớn."
"Lưu manh." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Nhưng mà ngày mai anh hẳn là không có việc gì đúng không, đi với em đi, một mình em đi cũng không có ý nghĩa gì cả."
"OK."
Sau khi nói chuyện xong với Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan quay người về tới phòng quần áo, chuẩn bị cho anh một bộ quần áo để mặc cho ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đưa Kỷ Khuynh Nhan đi làm, Lâm Dật lái xe đến chỗ của Lý Sở Hàm.
Còn có một tuần lễ nữa sẽ bước sang năm mới, chuẩn bị đưa cô đi mua sắm chút đồ tết.
"Không cần chạy sang bên em làm gì, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình." Nhìn thấy Lâm Dật, sóng mắt của Lý Sở Hàm ôn nhu như một dòng sông xuân, hiện lên chút ánh sáng.
"Anh đương nhiên phải tự mình làm loại chuyện này rồi, nào có chuyện tự mình chăm sóc cho mình được."
Lý Sở Hàm nhếch miệng lên, bên trong mang theo ý cười.
Buổi sáng đưa Lý Sở Hàm đi trung tâm mua sắm dạo một vòng, mua sắm chút đồ tết, rồi đưa cô về nhà, sau đó anh tự mình lái xe đến khách sạn Bán Đảo.
Vốn dự định đến tập đoàn Triều Dương, sau đó cùng tới với Kỷ Khuynh Nhan.
Nhưng sau khi nghe điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan nói đang ở bên ngoài cùng Hà Viện Viện, lát nữa hai người sẽ cùng tới nên Lâm Dật đành tới một mình.
Nhìn thấy Lâm Dật, Vương Thiên Long đi tới, dáng vẻ rất là chó săn.
"Lâm tổng, tôi có một tin tức tốt muốn nói cho anh."
------
Dịch: MBMH Translate