Chương 1631: Tôi Mua Trước.
Chương 1631: Tôi Mua Trước.
"Nói thật, nhìn vẻ mặt này của ông khiến cho tôi nhớ tới bạn cùng phòng thời đại học."
"Là bởi vì tôi thay bộ âu phục mới nên trên người nhiều hơn một loại cảm giác thiếu niên sao?"
"Không phải, lúc bạn cùng phòng của tôi xem phim hành động, cũng là nét mặt hưng phấn giống như ông, tay trái tăng tốc, tay phải tiến nhanh, dường như sắp tiến vào trạng thái thiên nhân hợp nhất."
"Quả nhiên, Lâm tổng và chúng tôi đều là người đồng đạo."
"Mau ngừng lại, nói như muốn phản thanh phục minh không bằng." Lâm Dật nói:
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Bữa tiệc liên hoan này có mời không ít ngôi sao, đều đã ở trong khách sạn, nhưng có mấy người đại diện của nữ ngôi sao tới tìm tôi. Lâm tổng, ngài đoán xem là có chuyện gì?"
"Tôi đoán mấy loại chuyện này thế nào đây."
"Bọn họ hình như đều có dụng ý khác, nói bóng nói gió với tôi rằng đã nghe không ít chuyện của ngài, lấy kinh nghiệm của tôi thì những nữ minh tinh kia dường như đều có chút suy nghĩ với ngài."
Nói đến đây, Vương Thiên Long cười hắc hắc, khỏi phải nói là có bao nhiêu bỉ ổi.
"Thế nào Lâm tổng, có suy nghĩ này hay không? Tôi nguyện ý xung phong đi đầu, giúp ngài đi truyền lời."
"Ông phải biết, buổi họp thường niên tối nay là tập đoàn Lăng Vân và tập đoàn Triều Dương cùng nhau tổ chức, bạn gái của tôi cũng sẽ tới. Ông chắc chắn muốn giúp tôi đáp cầu dắt mối làm loại chuyện này sao?"
Vương Thiên Long lộ ra một ánh mắt ngầm hiểu.
"Cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ màu bên ngoài tung bay, làm một người đàn ông thành công không thể sống quá duy nhất, có cơ hội thì phải tận dụng, không có cơ hội thì phải sáng tạo cơ hội."
Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Vương Thiên Long, nói với với ý sâu xa:
"Tập đoàn còn trống một vị trí tổng giám đốc, tôi muốn nâng ông lên, làm quản lý của một khách sạn thật sự là quá ủy khuất cho ông."
Lâm Dật thật lòng cảm thấy, Vương Thiên Long này, thật mẹ nhà nó là một nhân tài.
Lúc người khác vuốt mông ngựa, bản thân mình cũng không xem ra gì, xem tất cả như thả rắm.
Nhưng Vương Thiên Long lại không giống, nghe ông ta vuốt mông ngựa, tâm trạng còn dễ chịu hơn so với làm đại bảo kiếm, vui vẻ hơn không ít.
"Cảm ơn ý tốt của Lâm tổng, có thể làm việc cho ngài là vinh hạnh của tôi, cho tôi cơm ăn là được, không cầu quá nhiều hồi báo."
Thật mẹ nó thoải mái.
"Chuyện nữ ngôi sao thì coi như xong đi, dính vào trên người cũng không tốt lắm." Lâm Dật nói:
"Nhưng tôi có thể cho ông một chức vụ CEO của tập đoàn Lăng Vân, ông có thể đi ra lừa mình dối người, về phần hiệu quả như thế nào thì phải nhìn năng lực của ông rồi."
"Đừng đừng đừng, hình tượng này của tôi thật sự không quá thích hợp làm mấy chuyện như này."
"Vậy thì đứng nói nhảm nữa, chuẩn bị cẩn thận một chút , lát nữa các người đều phải lên sân khấu đó."
"Đã biết, Lâm tổng."
Sau khi Vương Thiên Long rời đi, Lâm Dật nhàn rỗi không có chuyện gì, chuẩn bị đi dạo hội trường.
Nhưng còn đi chưa được mấy bước thì thấy Nhan Từ đi ra từ trong thang máy.
Thời tiết trở nên ấm áp, cách ăn mặc của Nhan Từ cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Váy đuôi én bóp eo màu đen, phối với khí chất của cô làm nổi bật thêm mấy phần sắc bén, giảm đi mấy phần nhu hòa.
Cùng lúc đó, Nhan Từ cũng nhìn thấy Lâm Dật, cô lập tức nở nụ cười.
"Người bận rộn như anh thế mà cũng đến đây sao?"
"Dù sao cũng là họp thường niên của công ty, dù không lên sân khấu, cũng phải góp mặt chứ."
Nhan Từ nhìn Lâm Dật với vẻ thần bí, "Buổi họp thường niên hôm nay là công ty của các người và tập đoàn Triều Dương cùng tổ chức, nếu như em nhớ không lầm, tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương hẳn là bạn gái của anh đúng không?"
"Thông minh."
"Khụ khụ khụ. . ."
Nhan Từ ra vẻ trấn định ho khan vài tiếng, "Vậy em phải giữ khoảng cách với anh mới được, chuyện này nếu để cho vợ cả thấy được, cũng không phải là chuyện gì tốt."
"Đừng nói mấy thứ vô dụng đó làm gì." Lâm Dật dở khóc dở cười, nói:
"Cô ấy còn chưa tan làm, lát nữa mới có thể tới."
"Sao không nói sớm, em cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy."
"Em đang là muốn làm gì vậy? Hoạt động tối nay không phải do em phụ trách hay sao."
"Bất kể nói thế nào, hiện tại em cũng coi như là có chút danh tiếng, công ty của chúng em có chuyên gia phụ trách mấy chuyện như này." Nhan Từ nói:
"Nếu như không phải là của công ty các anh thì hôm nay em cũng không tới."
"Vậy thật đúng là phải cám ơn ngài." Lâm Dật vừa cười vừa nói: "Đây là muốn đi về sao?"
"Không có." Nhan Từ nói:
"Em nghe người khác nói, ở gần khách sạn có quán bán bánh gạo nếp vô cùng nổi danh, em muốn đi mua một ít, anh biết ở đâu không? Đi dạo với em chứ.”
"Đi thôi."
Kỷ Khuynh Nhan cũng rất thích ăn thứ này, Lâm Dật thường xuyên mua cho cô, có thể xem là xe nhẹ đường quen, không đi vài phút đã đến.
Cửa hàng nhỏ ở trong ngõ hẻm phía sau đường phố, diện tích không lớn, là của một cặp vợ chồng già.
"Tiểu tử, lại tới rồi sao."
Bởi vì thường xuyên đến mua, nên Lâm Dật đã thành khách quen của nơi này, vô cùng quen thuộc với cặp vợ chồng già.
Lâm Dật cười gật đầu, nhìn về tủ kính một chút.
"Sao chỉ còn lại ít thế này?"
Bánh gạo nếp mà cặp vợ chồng già bán tổng cộng có năm khẩu vị, hiện tại chỉ còn lại ô mai và to ta, hơn nữa số lượng cũng không nhiều.
"Các người tới quá muộn." Ông lão nói:
"Cậu không phải có điện thoại của tôi sao, lần sau muốn ăn vị gì thì gọi điện thoại trước cho tôi, tôi sẽ giữ lại cho cậu."
"Được rồi."
Lâm Dật nhìn một chút, bánh còn lại không nhiều lắm, chuẩn bị mua hết, hai người bọn họ cũng có thể dọn quán.
"Tôi đều muốn. . ."
"Sao chỉ còn lại ít như vậy chứ."
Còn không đợi Lâm Dật nói xong, một cô gái vóc người cao gầy, vội vã chạy tới.
Nữ sinh đeo khẩu trang, kính râm và mũ lưỡi trai, bọc mình lại cực kỳ chặt chẽ.
Chuyện này khiến Lâm Dật nhớ tới người áo đen, cảm thấy mình đã lưu lại di chứng.
"Như vậy đã là nhiều, bình thường lúc này đều bán hết rồi." Lão đại gia khách sáo nói.
"Hắc hắc, tôi đã nghe nói bánh nhà các người ăn rất ăn ngon, đã nhìn thấy trên tiktok rất nhiều lần, hôm nay cố ý đến mua, ông tính giúp tôi xem hết tổng cộng bao nhiêu tiền."
Nói xong, nữ sinh đưa tới 100 tệ.
Tại thời điểm này, đã không còn nhiều người dùng tiền mặt để mua đồ.
"Chuyện này không được đâu cô gái à." Ông cụ nói:
"Tiểu tử này tới trước, nên không thể bán cho cô được."
Nữ sinh cao gầy liếc nhìn Lâm Dật một chút, "Anh ấy mua bao nhiêu? Cháu lấy hết phần còn lại."
"Tôi muốn toàn bộ."
"Hả?" Nữ sinh cao gầy sững sờ, "Anh có phải là đang cố ý hay không."
"Tôi đến mua đồ, sao lại thành cố ý rồi."
Nữ sinh cao gầy không quan tâm đến Lâm Dật nữa, mà quay sang nói với ông cụ:
"Mặc dù là bọn họ tới trước, nhưng tôi đưa tiền trước, hẳn là nên bán cho tôi trước đúng không."
Nữ sinh cao gầy cũng không muốn nói đạo nghĩa giang hồ.
Bản thân cô tốn nhiều công sức như vậy đi từ Yến Kinh tới, chính là để ăn một miếng bánh gạo nếp nhà bọn họ, không muốn cứ bỏ lỡ như thế.
"Chuyện này. . ."
Ông lão ấp a ấp úng, không biết nên làm sao bây giờ.
Nhìn là biết ông lão cũng là người thương hương tiếc ngọc.
Bởi vì là con gái nên không nỡ đưa ra ý từ chối.
"Nếu không thì để cho cô ấy đi, hôm nào tôi lại đến mua." Nhan Từ nói.
"Tại sao lại phải để hôm nào." Lâm Dật nói: "Tôi tới trước, đương nhiên là tôi phải mua trước."
------
Dịch: MBMH Translate