Chương 1633: Ba Vòng Cũng Là Tiêu Chuẩn Khảo Hạch.
Chương 1633: Ba Vòng Cũng Là Tiêu Chuẩn Khảo Hạch.
"Tôi chỉ đến để hát một bài, biết anh ta làm gì."
Đường Hiểu Hiểu lơ đễnh nói.
"Hồ đồ!"
Người đại diện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Mấy năm này nếu như không phải tôi mang theo cô, thì dù có mệt chết cô cũng phát triển được tới hôm nay."
"Cũng đừng nói như vậy chớ, nhưng tổng giám đốc của bọn họ xác thực không có quan hệ gì với tôi cả." Đường Hiểu Hiểu nói:
"Chị không phải là muốn để tôi bồi tiếp người ta ăn cơm đó chứ? Tôi nói cho chị biết, đừng nghĩ đến chuyện như vậy, tôi sẽ không đáp ứng."
"Cái tính tình này của cô đúng thật là."
"Chuyện này không quan hệ gì với tính tình cả, vừa nghĩ tới chuyện ăn cơm với những người đàn ông trung niên đầy mỡ kia, tôi đã cảm thấy buồn nôn, không có chút hào hứng nào." Đường Hiểu Hiểu nói:
"Hơn nữa tôi nói cho chị biết, mấy người đàn ông thành công bây giờ, đừng nhìn bề ngoài chững chạc đàng hoàng của họ, bên trong đều rất xấu, chỉ muốn chiếm tiện nghi của phụ nữ, tôi sẽ không đi đâu."
"Nếu không tại sao lại nói cô không tim không phổi chứ, ngay cả những chuyện này mà cũng không biết." Người đại diện nói:
"Tôi có thể vỗ ngực cam đoan với cô, chủ tịch tập đoàn Lăng Vân vô cùng trẻ tuổi, đoán chừng vẫn chưa tới 30, lớn lên vô cùng đẹp trai. Nếu như cô anh cơm cùng anh ấy thì tuyệt đối không lỗ!"
"Ừm hả? Đại soái ca? Thật hay giả vậy?"
Có thể thấy Đường Hiểu Hiểu rõ ràng không tin lời của người đại diện.
"Lừa cô làm gì, nhân viên tập đoàn người ta đều nói như vậy, vô cùng đẹp trai, hơn nữa còn nói, đẹp hơn cả nam minh tinh trong làng giải trí, nhất định không sai được."
"Nếu nói như vậy thì ăn bữa cơm cũng không phải là không được."
"Thu lại giấc mộng xuân của cô đi." Người đại diện ghét bỏ, nói:
"Tôi nghe người ta nói, hôm nay có không ít nữ minh tinh, đều tìm kiếm cách lôi kéo người ta, chỉ cần đối phương gật đầu thì chính là củi khô lửa bốc một chút. Cô cho rằng cô là ai, người ta chưa hẳn muốn ăn cơm cùng cô đâu."
"Tốt xấu gì tôi cũng là ca sĩ tuyến một." Đường Hiểu Hiểu nói.
"Nhưng giá trị con người của người ta lên đến mấy trăm tỷ, còn cần đợi cô ăn cơm sao?" Người đại diện nói:
"Người ta chính là nhân vật đứng đầu vòng tư bản. Chỉ cần một câu của người ta, lão tổng công ty chúng ta đều phải cúi đầu khom lưng. Nếu như cô có thể kết giao với người như này thì tương lai nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió trong làng giải trí."
"Quên đi, tôi cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh của người ta."
"Cô là không bỏ xuống được mặt mũi thì đúng hơn."
Đường Hiểu Hiểu gật gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.
Một phú hào trẻ tuổi, hơn nữa còn là đại soái ca, Đường Hiểu Hiểu cũng có một chút quan hệ.
Nhưng cô là một người rất sĩ diện, không bỏ xuống được mặt mũi để làm loại chuyện này.
Về phần chuyện bồi ngủ thì lại càng không thể.
"Cô không cần quan tâm đến việc này, tôi sẽ giúp cô liên hệ với khách quý còn lại, ưu thế của cô rất lớn, nếu như thành công, đến lúc đó nhớ nắm cho thật chắc."
"Được rồi, tôi biết phải làm thế nào."
"Cô hiểu nên làm thế nào là được, chuẩn bị cẩn thận đi, lát nữa sẽ biểu diễn, tranh thủ phát huy thật tốt, khiến cho chủ tịch người ta cao hứng, sau này sẽ có thêm càng nhiều cơ hội hơn."
"Ừm, đã biết."
...
Thời gian dần trôi, buổi họp thường niên của công ty hai nhà cũng sắp bắt đầu.
Không chỉ có người của tập đoàn Lăng Vân, Lâm Dật còn thấy rất nhiều nhân viên cũ đã từng rất chiếu cố mình của tập đoàn Triều Dương.
Chỉ là hiện tại, thân phận của hai bên xảy ra sự thay đổi, ngoại trừ Vương Oánh, lúc bọn họ đối mặt với Lâm Dật đã không thể thong dong giống như trước nữa.
Vương Oánh đứng trước mặt Lâm Dật, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Kỷ tổng sắp tới, chị đi trước đây."
"Đi đi." Lâm Dật vỗ vỗ mông cô một cái, đưa mắt nhìn Vương Oánh rời đi.
Không bao lâu sau, Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện đi vào từ bên ngoài.
Nhưng ngoài hai người, còn có chó săn Cao Tông Nguyên, cũng theo tới tham gia náo nhiệt.
Kỷ Khuynh Nhan mặc chiếc váy đỏ đã chọn ngày hôm qua, mặc trên người của cô giống như được may đo từng li từng tí, mỗi một phần mỗi một tấc đều vừa đúng, như thơ như hoạ.
Từ xưa đỏ lam là CP, Hà Viện Viện mặc một chiếc váy quần màu lam, cho dù là đứng trước mặt Kỷ Khuynh Nhan cũng không bị che khuất phong mang của mình, lại nhìn sang Cao Tông Nguyên thì có vẻ hơi tùy tiện một chút.
Một bộ quần áo đơn giản hưu nhàn.
Người nào cũng không nghĩ đến, anh ta lại là phú nhị đại giá trị con người hơn trăm tỷ.
"Anh Lâm!"
Nhìn thấy Lâm Dật, ba người Cao Tông Nguyên đi tới.
Kỷ Khuynh Nhan khẽ nâng váy, phô bày trước mặt Lâm Dật một chút.
"Thế nào, có đẹp hay không?"
"Vô cùng đẹp."
Nếu như không phải Cao Tông Nguyên còn ở đây, Lâm Dật nhất định còn muốn giẫm Hà Viện Viện vài câu, nhưng hôm nay đánh bỏ qua cô vậy.
"Cách ăn mặc hôm nay của hai người hoàn toàn không hợp với bọn em, đợi lát nữa tự tìm chỗ ngồi đi." Hà Viện Viện nói.
Lâm Dật không giẫm Hà Viện Viện, nhưng người kia lại không thèm lưu lại chút thể diện nào.
"Cách ăn mặc của anh và anh Lâm cũng được, ngược lại là em và chị dâu, không gần gũi chút nào cả, hôm nay là họp thường niên của công ty, phải cùng vui với dân chứ." Cao Tông Nguyên nói.
"Anh chính là lười, bảo anh thay quần áo cũng không thay." Hà Viện Viện nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Đi nhanh đi, cũng sắp đến giờ rồi, vào chỗ ngồi thôi."
Bốn người đi về trong hội trường, người của tập đoàn hai nhà nhìn thấy ông chủ của mình tiến đến, đều ào ào đứng dậy, Kỷ Khuynh Nhan cũng vẫy tay đáp lại.
Người của tập đoàn Triều Dương không có gì, nhưng người của tập đoàn Lăng Vân lại vỡ tổ.
"Người mỹ nữ kia chính là bạn gái của Lâm tổng sao?"
"Người này đúng là quá xinh đẹp? Khí chất này, xem xét cũng là tiểu thư khuê các."
"Khó trách công ty có nhiều phụ nữ như vậy đều không câu dẫn thành công, hoa nhà thơm hơn hoa dại nhiều lắm."
"Lấy nhan sắc này, vóc người này, thực sự rất có thể đánh bại cả Hà tổng."
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bốn người đi đến hàng phía trước, lần lượt ngồi xuống.
"Hai người các em ngồi ở phía trước đi, bọn anh sẽ ngồi phía sau." Lâm Dật nói.
"Là sợ người khác nhìn thấy anh lén ngủ sao?" Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng nói.
"Vẫn là em hiểu anh."
Bởi vì Lâm Dật hôm nay chỉ là một người xem, không có nhiệm vụ phát biểu và biểu diễn, Kỷ Khuynh Nhan cũng không để anh ngồi phía trước.
Dù sao có Hà Viện Viện ở đây nên không cần anh ấy.
Lâm Dật và Cao Tông Nguyên ngược lại là làm không biết mệt, tìm một chỗ không ai nhìn thấy rồi ngồi xuống, không làm chậm trễ chuyện gì cả.
Sáu giờ tối, buổi họp thường niên chính thức bắt đầu.
Cùng lúc đó, tất cả đèn của hội trường đều bị tắt, cũng biểu thị tiệc đêm sắp bắt đầu.
Lúc này, chỉ có đèn trên sân khấu là sáng, bốn người dẫn chương trình mặc âu phục và lễ phục đi tới trước sân khấu.
Lâm Dật quét mắt nhìn người trên sân khấu, có hai người là người của tập đoàn Lăng Vân, còn lại là của tập đoàn Triều Dương, sắp xếp rất hợp lý.
Sau một bài ca ngợi công đức, dạ hội chính thức kéo xuống màn che.
"Mời mọi người thưởng thức bài nhảy mở màn, 《 No No No 》
Lâm Dật và Cao Tông Nguyên buồn bực ngán ngẩm, ở phía dưới xem mà buồn ngủ.
Nhưng sau khi người biểu diễn lên đài, hai người đã đỡ buồn ngủ hơn.
"Anh Lâm, nữ nhân viên của công ty nhà anh rất được nha, váy ngắn này, đôi chân dài này, nhìn vẫn rất giải trí."
"Tôi không biết tập đoàn Triều Dương bên kia thế nào, dù sao nữ nhân viên nhận chức bên tập đoàn Lăng Vân thì ba vòng cũng là một trong những tiêu chuẩn của khảo hạch."
"Dạng thao tác cợt nhả này quả thực rất phù hợp với tác phong của anh."
Tôi gõ!
------
Dịch: MBMH Translate