Chương 1635: Tự Mình Đánh Mặt Mình.
Chương 1635: Tự Mình Đánh Mặt Mình.
Nhân viên xung quanh đều có chút mơ hồ, chỉ có thể cười lúng túng.
Về phần nên làm thế nào, họ cũng không tiện nói nhiều, không thể chạm vào lông mày của lãnh đạo được.
"Anh Lâm, còn chờ cái gì nữa, người ta gọi anh đấy." Cao Tông Nguyên vừa cười vừa nói:
"Đừng để mỹ nữ chờ quá lâu, nhanh lên đi."
Kỳ Hiển Chiêu và Điền Nghiên ngồi ở hàng trước cũng không ngừng cho Lâm Dật ánh mắt, muốn để anh lên sân khấu.
Dù sao cũng là lãnh đạo cấp bậc cao nhất của công ty, khiêm tốn đến mức rất nhiều công nhân viên mới đều không nhận ra.
Mượn cơ hội này, lên sân khấu lộ cái mặt cũng rất tốt.
Dù sao cũng chỉ là buổi tổng kết năm có tính giải trí, sẽ không ai để ý chuyện biểu diễn tốt hay dở, chỉ cần vui vẻ là được.
Hơn nữa, ai dám trào phúng ông chủ của mình chứ?
Lâm Dật không có cách nào khác, đành phải đứng dậy lên sân khấu.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người Đường Hiểu Hiểu, anh chắc chắc rằng 70-80% người phụ này chính là người muốn mua bánh gạo nếp trước đó.
Lâm Dật lên sân khấu, khiến cho tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt.
Một đám nữ nhân viên đều trở nên sôi trào.
"Lâm tổng lớn lên cũng quá đẹp đi mà!"
"Ai nói không phải đâu, quả thực miểu sát tiểu thịt tươi lên lên sân khấu trước đó."
"Có tiền lại có mặt, nếu như anh ấy thích quy tắc ngầm với nữ nhân viên, vậy thì sẽ càng hoàn mỹ."
Sau khi lên trên đài, Lâm Dật và Đường Hiểu Hiểu đứng sóng vai, anh thấp giọng nói:
"Cô chính là người vừa mới mua bánh gạo nếp đúng không."
"Anh nhận ra tôi sao?"
"Nghe giọng là biết." Lâm Dật nhàn nhạt nói.
"Anh đoạt bánh gạo nếp của tôi, tôi còn mời anh lên sân khấu song ca với tôi, người khác cũng không có vinh hạnh như vậy đâu, anh cũng không cần quá cảm động."
"Tôi còn không biết cô là ai, chuyện này thì có quan hệ gì với vinh hạnh?" Lâm Dật nói:
"Lại nói, tôi đang ngủ rất tốt, cô gọi tôi lên làm gì? Không cảm thấy quấy nhiễu giấc ngủ của người khác là không có đạo đức sao?"
n ân ân?
Đường Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người, người khác muốn muốn cơ hội như vậy đều không có, anh ta thế mà còn ghét bỏ!
"Vậy thì không có biện pháp nào khác, anh đã lên sân khấu, không hát cũng không được."
Người đại diện đứng ở phía sau, nhìn thấy Đường Hiểu Hiểu gọi Lâm Dật lên sân khấu, hài lòng gật đầu.
"Ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật, thế mà tìm Lâm tổng lên sân khấu để song ca, như vậy thì quan hệ của hai người cũng coi như là quen thuộc."
Cùng lúc đó, hai người trên sân khấu cũng kết thúc cuộc nói chuyện.
Đường Hiểu Hiểu nói với người phía dưới sân khấu:
"Tiếp theo, tôi sẽ hát một bài với vị nhân viên này của tập đoàn chúng ta, về phần hát bài nào thì để cho nhân viên này chọn đi."
Nhóm giám đốc điều hành dưới sân khấu đều lấy điện thoại di động ra, đem ống kính nhắm ngay vào Lâm Dật, tuyệt đối là cho đủ mặt mũi.
"Tôi bình thường đều không hay nghe ca nhạc."
Lâm Dật nói thật.
Chỉ có lúc lên đại học mới nghe nghe ca nhạc, nhưng sau khi tốt nghiệp thì gần như đã cáo biệt mấy hoạt động như nghe ca nhạc này.
"Không sao, anh có thể chọn bài bất kỳ, tôi đều OK. Nếu thực sự không được thì chúng ta hát bài nhạc thiếu nhi cũng được, chủ yếu là để làm nóng bầu không khí thôi." Đường Hiểu Hiểu cười trên nỗi đau của người khác.
"Tôi thấy cô chính là cố ý khiến cho tôi phải xấu mặt đúng không." Lâm Dật thấp giọng nói.
"Cũng đừng nhiều lời như vậy, đây là buổi họp thường niên của tập đoàn, chủ yếu là lấy vui vẻ làm chủ, cho dù anh hát lạc giọng thì mọi người cũng sẽ không nói gì." Đường Hiểu Hiểu nói:
"Lại nói, hy sinh một người như anh để cho nhiều người vui vẻ, không phải cũng là chuyện rất tốt sao."
Mẹ nó.
Lâm Dật mắng thầm trong lòng một câu, làm sao đều không nghĩ tới, hôm nay lại bị một cô gái ra oai.
"Vậy được rồi, hát bài hát cũ Cao Nguyên Thanh Tạng đi."
"Cao Nguyên Thanh Tạng!"
Nghe thấy Lâm Dật muốn hát bài hát này, Hà Viện Viện hưng phấn lấy điện thoại di động ra.
"Đây chính là tài liệu đen hiếm thấy, em phải ghi lại, ha ha. . . Học tỷ, phẩm vị của anh ấy cũng quá kém, giờ đã là thời đại nào rồi thế mà còn muốn hát Cao Nguyên Thanh Tạng."
Kỷ Khuynh Nhan cũng che mặt, cô cũng là người ngũ âm không hoàn chỉnh, bình thường cũng không nghe ca nhạc.
Nhưng cô cũng biết, bài hát Cao Nguyên Thanh Tạng này quả thự có chút không theo kịp thời đại.
"Buổi họp thường niên của công ty chủ yếu lấy vui vẻ là chính, hát cái gì không quan trọng, chỉ cần mọi người cao hứng là được rồi."
Kỷ Khuynh Nhan cũng không để ý những thứ này, ngược lại còn có chút kích động.
"Anh xác định muốn hát bài này sao?" Đường Hiểu Hiểu hỏi:
"Tông có chút cao, nếu như không có trình độ chuyên nghiệp thì rất dễ bị vỡ âm."
"Cô không có vấn đề gì là được."
"Tôi đương nhiên là không có vấn đề gì rồi."
Nói xong, Đường Hiểu Hiểu dùng tay làm dấu mời, "Nếu như đã chuẩn bị xong thì bắt đầu đi."
Lâm Dật muốn hát, nhân viên hậu trường lập tức tìm ra nhạc đệm cả Cao Nguyên Thanh Tạng.
Tuy bài hát có chút cũ, nhưng nữ nhân viên của tập đoàn vẫn nghe say sưa.
Tổng giám đốc hát gì cũng dễ nghe.
Khúc nhạc dạo rất nhanh đã kết thúc, Lâm Dật cầm lấy micro, chuẩn bị cất lời.
Đường Hiểu Hiểu cố tỏ vẻ như rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lại đang cười trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị nhìn Lâm Dật bị chê cười.
Là ai mang đến tiếng gọi viễn cổ. . .
Là ai lưu lại trông mong ngàn năm. . .
. . .
Lâm Dật vừa mới hát hai câu, đã khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy mông lung.
Mặc dù là một ca khúc rất cũ, sao đến miệng tổng giám đốc lại trở nên dễ nghe như vậy rồi?
Kỹ thuật này đúng là rất được!
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo!
Đường Hiểu Hiểu đứng một bên trừng mắt, đầu ông ông trực hưởng!
Lên cao như vậy, thế mà còn hát vững như thế!
Phía sau mình phải hát thế nào đây!
Đây ít nhất cũng là E4, cho dù là chỗ cao nhất của ca khúc cũng chỉ có độ cao này!
Nhưng anh ta mới bắt đầu đã hát như vậy, mình còn hát thế nào nữa?
Hơn nữa, anh ta không phải nói mình không am hiểu ngũ âm sao!
Sao lại có thể hát hay như vậy? !
Kỷ Khuynh Nhan kích động nắm lấy tay Hà Viện Viện, "Nhìn Lâm Dật nhà chị đi, hát dễ nghe cỡ nào, lão Cao nhà em nhất định sẽ không được."
Hà Viện Viện bĩu môi, cũng cảm thấy rất bất ngờ về kỹ năng ca hát của Lâm Dật.
Xác thực rất trâu bò!
Rất nhanh, Lâm Dật đã hát xong phần của mình, ra hiệu cho Đường Hiểu Hiểu có thể bắt đầu.
Người kia có chút hoảng.
Nếu như hát theo giai điệu của anh ta thì nhất định sẽ bị phá âm.
Nhất định phải giáng âm!
Đường Hiểu Hiểu hoàn toàn bất đắc dĩ đành hạ âm xuống vừa với tầm của mình.
Cô thuận lợi hát xong.
Một số nhân viên bình thường yêu thích nghe ca nhạc rất nhanh đã nghe ra được sự khác biệt giữa hai bên.
Đường Hiểu Hiểu giáng âm, điểm này đã bại bởi tổng giám đốc!
Nếu như bỏ qua vầng sáng của ngôi sao thì nghệ thuật ca hát hình như còn không bằng tổng giám đốc.
"Sao lại giáng âm rồi, trình độ của cô dường như còn kém một chút."
Lâm Dật nhỏ giọng nói một câu, rồi đưa micro cho người chủ trì, rời khỏi sân khấu.
Đường Hiểu Hiểu vô cùng xấu hổ, nhưng lại chỉ có thể cố gắng che giấu.
Sau đó cô chỉ có thể hát thêm một bài, cố gắng khiến cho mọi người quên đi chuyện vừa rồi.
Sau khi người ra sân áp trục là Đường Hiểu Hiểu xuống sân khấu, chương trình họp thường niên cũng tiến vào khâu cuối cùng.
Phần còn lại chính là lãnh đạo công ty lên phát biểu về triển vọng của công ty trong tương lai và lời chúc mừng năm mới.
Nhưng Đường Hiểu Hiểu chỉ có thể lui vào hậu trường để tẩy trang.
"Hiểu Hiểu, biểu hiện không tệ, biết cô thời gian dài như vậy mà không phát hiện ra cô còn có thể chất muộn tao." Người đại diện đi vào, nói.
------
Dịch: MBMH Translate