Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1638 - Chương 1636: Thăm Hỏi Lục Bắc Thần

Chương 1636: Thăm Hỏi Lục Bắc Thần
Chương 1636: Thăm Hỏi Lục Bắc Thần
Chương 1636: Thăm Hỏi Lục Bắc Thần




“Tôi làm sao chứ?” Đường Hiểu Hiểu bị nói đến ngơ người.

“Vẫn còn muốn giả bộ như thế với tôi phải không.”

“Giả bộ cái gì chứ? Tôi phiền muốn chết đây này.” Đường Hiểu Hiểu phàn nàn nói:

“Kêu anh ta hát một bài, vậy mà khiến tôi bị hạ thấp thêm, anh ta là điển hình của câu nói tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Thật sự khiến tôi tức chết!”

“Chuyện này không phải vừa hay sao, cô mà hát hay hơn anh ta thì xảy ra chuyện rồi.”

“Nói gì vậy chứ, dựa vào trình độ của tôi, nếu tôi không hát hơn anh ta, vậy không phải sẽ rất mất mặt sao.” Đường Hiểu Hiểu nói tiếp:

“Vả lại vừa rồi hình như có rất nhiều khán giả, đã nghe ra sự chênh lệch giữa bọn tôi rồi, nếu việc này bị kẻ lắm chuyện tung lên mạng xã hội, chắc chắn sẽ trở thành tin xấu.”

“Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu. Chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng tới cô.” Người quản lý nói tiếp:

“Điều quan trọng là người mà cô gọi lên chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân, chúng ta nịnh bợ anh ta còn không kịp, vậy nên cô biểu hiện như vậy vô cùng tốt.”

“Ừm hả?”

Đường Hiểu Hiểu sững sờ, hình như bản thân cô ta vừa nghe nhầm.

“Chị nói cái gì, anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân?”

“Đương nhiên rồi, hàng giả trả lại.” Người quản lý nói tiếp:

“Ngược lại là cô, vừa rồi cô còn ra vẻ kiêu ngạo với tôi, không ngờ quay đầu cô đã mời người ta lên sân khấu hát rồi. Đúng là tính khí thất thường.”

Đường Hiểu Hiểu sững người một hồi.

“Anh ta thế mà là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân!”

“Không lẽ cô cảm thấy tôi sẽ nói dối chuyện như thế này sao? Có phải rất ngạc nhiên không? Trông anh ta rất đẹp trai nhỉ.” Người quản lý cười haha nói:

“Đừng nói là cô, một bà già như tôi cũng có chút động lòng đấy.”

“Nhưng anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân, tại sao ngồi ở phía sau? Theo lý thì phải ngồi ở hàng ghế đầu tiên chứ.”

“Không như thế làm sao nói anh ta khiêm tốn chứ, ngồi ở phía sau chính là không muốn xuất đầu lộ diện, nhưng cô khá thông minh đấy, thế mà đưa được anh ta lên sân khấu, khá đấy khá đấy.”

Đường Hiểu Hiểu hoàn toàn sụp đổ, ngay cả suy nghĩ tự tử cũng có rồi.



Bên kia, buổi họp thường niên tiến vào giây phút cuối cùng.

Vì để tăng thêm tính thú vị, vào lúc kết thúc hoạt động, Lâm Dật còn phát bao lì xì hơn hai triệu tiền mặt, xem như vẽ lên một dấu chấm hoàn mỹ cho buổi họp thường niên này.

Mấy ngày tiếp theo là thời gian nghỉ năm mới, đối với người trưởng thành mà nói, chính là ngày tháng bận rộn, cần phải chuẩn bị đồ đón năm mới.

Kỷ Khuynh Nhan mua sắm không ít đồ, không chỉ mua quần áo mới cho Lâm Dật, còn có ba mẹ của hai bên.

Cho dù Tần Ánh Nguyệt đang ở xa tít bên Dubai, nhưng cô vẫn không bỏ sót, thật sự rất tri kỷ.

“Năm nay anh sẽ ở Quảng Châu mấy ngày?”

Hai ngày trước đêm ba mươi, Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

“Khoảng tầm mùng bốn tết thì anh có thể quay lại.” Lâm Dật nghĩ rồi nói:

“Có rất nhiều họ hàng muốn đến nhà chào hỏi, sau đó còn có vài vị lãnh đạo, bình thường bọn họ khá quan tâm anh, cũng phải có qua có lại một chút, anh cố gắng tranh thủ làm xong nhanh mấy chuyện này sẽ quay lại tìm em.”

“Em cũng không gấp, chỉ là sẵn tiện thì hỏi xem sao.”

Kỷ Khuynh Nhan miễn cưỡng nói.

Tuy rằng không đến mấy ngày thì Lâm Dật có thể trở về, nhưng Kỷ Khuynh Nhan đã quen với kiểu sinh hoạt này rồi, cô rất lưu luyến, chỉ mong sao ngày ngày có thể ở bên cạnh anh.

“Em không vội, nhưng anh vội à.” Lâm Dật nhéo khuôn mặt xinh xắn của Kỷ Khuynh Nhan, nói:

“Anh phải nhanh trở về, không có em, buổi tối anh ngủ không ngon.”

“Hứ, người lớn vậy rồi, còn nói lời như này mà không thấy ngượng sao.”

“Không phải em cũng vậy sao.”

“Em là phụ nữ, em có thể như thế, nhưng anh không được.”

Lâm Dật cười, vuốt mái tóc dài của Kỷ Khuynh Nhan.

“Chưa đến mấy ngày thì anh trở về rồi, ở nhà ngoan ngoãn đợi anh.”

“Ừm ừm.”

Sau đó, Lâm Dật lái xe đưa Kỷ Khuynh Nhan về nhà, còn mình lái xe đến sân bay, đồng thời lên máy bay riêng.

Nhưng trên máy bay, ngoại trừ người của tổ phi cơ ra còn có Lương Nhược Hư.

Giống với mọi năm, dựa vào tình hình bình thường mà nói, Lương Nhược Hư không thể rời đi, cho dù có đón năm mới cũng phải ở đây trực ban.

Nhưng lãnh đạo ở trên biết bối cảnh sau lưng của cô ấy, tất nhiên không dám giữ cô ấy ở đây, vậy nên để cô ấy về nhà.

Thế là hôm nay cô ấy trở về Yến Kinh cùng với Lâm Dật.

“Anh đã xử lý xong việc bên này rồi chứ?” Lương Nhược Hư hỏi tiếp:

“Xác định cùng em về Yến Kinh không có vấn đề gì?”

“Tất nhiên rồi, tốc độ này không thành vấn đề.”

“Thôi đi, anh cứ ở đó tâng bốc đi.”

Lâm Dật cười không nói gì, ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đúng rồi, hình như bên trên ra chính sách với huyện Đông Tam rồi.” Giữa chừng, Lương Nhược Hư nói:

“Khoảng chừng sau năm mới có thể phê duyệt xuống, bọn họ muốn biến nơi đó thành khu mẫu của ngành công nghiệp công nghệ cao, còn về chuyện bọn họ có thể cho bọn anh chút lợi ích hay ưu đãi nào không thì phải xem tâm trạng của bên trên rồi.”

“Vậy những ngày tiếp theo đó chắc chắn huyện Đông Tam cũng có chút lợi ích chứ nhỉ?”

“Điều này chắc chắn rồi, có thể dẫn theo huyện thành cùng phát triển, nhưng cụ thể có thể phát triển đến trình độ nào thì chưa nói chắc được, vẫn phải xem ý của bên trên.”

“Vậy là đủ rồi.”

Vốn dĩ tình hình bên phía huyện Đông Tam khá tốt, có thêm chính sách nữa, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ hoàn thành nhiệm vụ thoát nghèo rồi.

Lâm Dật suy tính.

Tính đi tính lại công việc làm nông dân này đã mất gần một năm rồi, đây xem như là một nghề có thời gian dài nhất.

Nhưng cũng là một nghề có thu hoạch nhiều nhất.

Hơn hai tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống Yến Kinh.

Hai người ăn chút đồ ở bên ngoài, sau đó Lâm Dật đưa Lương Nhược Hư về nhà, cũng đem biếu tặng mấy món quà mà mình đã mua.

Thế nhưng Lâm Dật không có vào cửa, chỉ để đồ ở trước cửa rồi rời đi.

Trong việc kinh doanh, anh và Thẩm Thục Nghi có thể nói là gần gũi không có khoảng cách, nhưng về mặt tình cảm với Lương Nhược Hư, anh vẫn cần giữ chút khoảng cách.

Ít nhất bây giờ vẫn không phải là lúc gặp mặt.

Thế nhưng sau khi rời đi, Lâm Dật không có đến sân bay.

Anh lại gọi điện thoại cho Lục Bắc Thần, nói với ông ta mình đến Yến Kinh rồi.

Trước khi đến Yến Kinh, hai người đã nói chuyện qua điện thoại, hẹn tối nay gặp mặt.

Gọi xong điện thoại, Lâm Dật mua chút đồ, tiếp đó đi đến đại viện của tổng tham mưu, đến nhà của Lục Bắc Thần.

“Nào nào nào, mau vào đi.”

Nhìn thấy Lâm Dật ở ngoài cửa, Tống Ngọc Trân - vợ của Lục Bắc Thần vội vàng nghênh đón anh vào trong.

Sự nhiệt tình của Tống Ngọc Trân khiến Lâm Dật thật sự đắn đo khó đoán.

Lần đầu tiên gặp mặt bà ấy đã như thế rồi, dường như không hề xem mình như người ngoài.

“Cháu coi lại mình kìa, đến thì đến thôi, còn mua đồ làm cái gì, lần sau nếu còn như vậy tôi sẽ không để cháu đến nữa.”

“Cũng không phải thứ gì đáng tiền cả.” Lâm Dật cười ha ha nói.

Đúng vào lúc này, Lục Bắc Thần đi đến cửa.

“Nhanh vào trong đi, đã làm xong thức ăn rồi, chỉ đợi cháu đến thôi đấy.”

“Thật ngại quá, để nhân vật lớn như ngài đích thân đợi cháu.”

“Thằng nhóc này không cần phải lẻo mép với tôi, nhanh vào trong đi.”

Lục Bắc Thần dẫn Lâm Dật đến trước bàn ăn, tổng cộng có tám món, vẻ ngoài không quá xuất sắc, chắc chắn là do chính tay Tống Ngọc Trân làm ra. Đều là món ăn gia đình bình thường, không giống với món ăn tinh tế của khách sạn.

Lục Bắc Thần lấy ra một chai rượu không có nhãn mác, rót cho Lâm Dật một ly.

“Cháu gọi trước cho tôi hẹn gặp mặt, có phải vì gặp chuyện gì khó giải quyết không?”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment