Chương 1637: Chuyện Xưa
Chương 1637: Chuyện Xưa
“Đây không phải sắp năm mới rồi sao, dù sao ngài cũng là lãnh đạo của cháu, như thế nào cũng phải cho cháu cơ hội nịnh bợ lãnh đạo chứ.”
Lục Bắc Thần nâng ly rượu, nhìn đống đồ Lâm Dật mua đến.
“Một thùng sữa tươi tiệt trùng, một thùng quả anh đào, chỉ hai món đồ này cộng lại cũng không đáng giá bằng ly rượu trắng cháu đang uống, cháu xác định đến đây nịnh bợ một lãnh đạo như tôi chứ?” Lục Bắc Thần nói tiếp:
“Tôi thấy cháu giống như đến đây để vả mặt tôi thì đúng hơn.”
“Ngài không thể nghĩ như vậy, của ít lòng nhiều, lễ nhẹ nhưng tình cảm sâu nặng.” Lâm Dật nói tiếp:
“Không phải cháu nói chứ, tư tưởng của lão đồng chí ngài có vấn đề, nếu ngài vẫn tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Tống Ngọc Trân ngồi ở bên cạnh không nhịn được cười.
Thằng nhóc này thật lanh lợi, giống hệt tính cách của cha cậu năm đó.
“Tôi mà trẻ lại năm tuổi, tôi nhất định đứng dậy đánh cháu một trận.”
“Đã lớn tuổi như vậy rồi, sao mà tính khí vẫn khó chịu như thế.” Lâm Dật lại rót đầy ly rượu của Lục Bắc Thần: “Chúng ta ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Tuy Lâm Dật không thường xuyên tham gia các bữa tiệc xã giao, nhưng anh cũng rất hiểu phép tắc.
Vừa mở miệng đã nói chuyện chính, chắc chắn sẽ không được.
Bắt buộc phải nâng ly đến lúc ngà ngà say, nếu không sẽ không có được kết quả.
Hơn một tiếng sau, một chai rượu trắng uống vào bụng, Lục Bắc Thần đặt ly rượu xuống, gắp một hạt đậu phộng.
“Thời gian cũng được rồi, nói chuyện chính đi, nếu tôi là người dễ dàng để cháu qua mặt như thế, bao nhiêu năm nay sớm đã bị hạ bệ rồi.”
Lâm Dật cười he he, cũng không ngượng ngùng.
Loại người tinh tường như Lục Bắc Thần, khẳng định không giống người thường dễ dàng bị nắm bắt tâm tư.
“Cháu muốn đưa cho ngài nhìn một thứ.”
Lâm Dật chầm chậm, từ trong túi quần lấy ra một hộp nhỏ, đồng thời mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn có hình dáng kỳ lạ.
Nhìn có chút cồng kềnh.
“Đây là thứ gì.”
Lục Bắc Thần đưa tay ra cầm, nhưng ngay lập tức bị Lâm Dật ngăn lại.
“Đừng chạm lung tung, đây là một quả bom gây nổ mạnh dạng nhỏ.”
“Hử?”
Lục Bắc Thần và Tống Ngọc Trân đều sững người, không ngờ trong nhà mình sẽ xuất hiện thứ này.
Nhưng Lục Bắc Thần cũng chỉ sững sờ một chút, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy.
Cả đời này của ông ấy trải qua bao nhiêu cuộc chinh chiến, ông không sợ hãi chút này.
Vuốt vuốt chiếc nhẫn trên tay, Lục Bắc Thần nhìn khá lâu.
Xoa xoa viên ngọc xanh trên chiếc nhẫn.
“Chốt mở ở đây à?”
Lâm Dật gật gật đầu, xem như trả lời.
“Ở đâu lấy được thứ này?”
“Cháu ở Dubai gặp phải một người, vô tình cướp được từ trên tay của đối phương.”
Chiếc nhẫn trên tay này là lúc Lâm Dật giao đấu với số 18, vô tình cướp được từ trên tay của anh ta.
Mới đầu, Lâm Dật không biết chiếc nhẫn này có lắp đặt bom.
Sau khi Tống Kim Dân lên xe, biết được hai người còn lại, thông qua chiếc nhẫn này hoàn toàn tự phát nổ, sau đó anh mới nhẹ nhàng cẩn thận cất giấu đi.
“Cháu còn đi Dubai à? Lưu Hồng sắp xếp cháu đi?”
“Đi du lịch, vừa hay đụng phải chuyện này, ông ấy còn không biết.” Lâm Dật nhìn chiếc nhẫn nói:
“Thứ này chắc chắn là đồ đặc biệt của một tổ chức nào đó, ngài thấy nhiều hiểu rộng, có thể điều tra ra là ai không?”
“Trước mắt tôi giữa lại thứ này, nhưng có thể tra ra kết quả hay không thì tôi không thể bảo đảm.” Lục Bắc Thần nói tiếp:
“Đây là thứ đồ rất phổ biến, đừng nói là người nước ngoài, cho dù người của chúng ta, trong lúc thực thi nhiệm vụ đặc biệt cũng sẽ mang theo đồ tương tự, nhưng không phải là chiếc nhẫn, vì vậy có thể tra ra kết quả hay không vẫn không nói chắc.”
“Vậy thử xem sao.”
Lục Bắc Thần để chiếc nhẫn vào trong hộp, sau đó gọi người mang thứ này đi.
Trở lại bàn ăn, Lục Bắc Thần gắp miếng rau trộn, nói:
“Tôi nghe Lưu Hồng báo cáo phía bên Dubai xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Jeffrey mang theo đồ đi rồi.”
Lục Bắc Thần biết tin này là nghe từ chỗ Ninh Triệt, nên chỉ biết một nửa.
“Lúc đó hai người bọn cháu thật sự nghĩ rằng ông ta đi rồi, thế nhưng bọn cháu đều tính nhầm, cái tên Jeffrey đó rất thông minh, ở lại Dubai không rời đi, nhưng ông ta đã chết rồi, từ nay về sau, cái tổ chức Hắc Kim này không còn bất cứ uy hiếp nào với chúng ta nữa.”
“Sau đó thì sao, lô hàng trong tay của ông ta có phải là thật không?”
Suy nghĩ mấy giây, Lâm Dật gật gật đầu: “Là thật, nhưng cháu không lấy được.”
Lục Bắc Thần vuốt vuốt ly rượu: “Là tổ chức đó cướp đồ đi sao?”
Sức quan sát của Lục Bắc Thần khiến Lâm Dật phải thán phục, sau cùng lại cảm thấy đương nhiên.
Thật sự chuyện thế này không lừa nổi ông ấy.
“Vâng.”
“Có thể cướp đồ trên tay của cháu, cái tổ chức này không đơn giản.”
“Rất thần bí.”
Lục Bắc Thần không nói gì, nhấp nhẹ một ngụm rượu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Lực khống chế của chúng ta vẫn còn chưa đủ.”
Keng!
Lâm Dật nâng ly rượu lên cụng một cái với Lục Bắc Thần.
“Chuyện này đã không thể nói rõ, vậy chúng ta đổi chủ đề khác.”
“Còn có gì muốn hỏi sao?”
“Cháu ở Dubai gặp mẹ cháu rồi?”
Chủ đề này thu hút sự chú ý của hai người già.
“Gặp được Tiểu Nguyệt sao?” Tống Ngọc Trân hỏi.
“Hửm?”
“Hai người quen bà ấy à?”
“Quen biết rất nhiều năm rồi.” Tống Ngọc Trân nói tiếp:
“Mẹ cháu và Thục Nghi cùng nhau lớn lên, hồi nhỏ ngày ngày đến nhà chúng ta ăn cơm nữa cơ, kỹ năng thêu thùa này của tôi chính là học từ mẹ cháu.”
Lâm Dật giật mình, chẳng trách mỗi lần mình đến, bà ấy đều nhiệt tình như vậy, thì ra là người quen cũ.
“Sau khi gặp cô ấy có nói gì với nhau không?”
“Người cha mà cháu chưa từng gặp mặt đó rốt cuộc có tình huống như thế nào, thân phận ông ấy không đơn giản đúng không.”
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, Lâm Dật đều sẽ nghĩ đến cái LSP đó của Tống Kim Dân, khiến anh nghi ngờ.
“Ha ha…”
Lục Bắc Thần cười lớn: “Cha của cháu năm đó cũng xem như là một người nổi tiếng, người giỏi của Yến Kinh năm đó đều bị cậu ấy đánh hết toàn bộ.”
“Sau đó thì sao, vậy tại sao còn bỏ đi?”
“Năm đó có một thằng nhóc dám trêu ghẹo mẹ cháu, bị ba cháu giết rồi.”
“Người đó rất lợi hại sao?”
“Thân phận hiển hách, ba của cậu ta ngang ngửa với tôi lúc này, cháu nghĩ mà xem chuyện nghiêm trọng nhường nào chứ.”
Lâm Dật không nói gì, bởi vì anh biết Lục Bắc Thần lợi hại như thế nào.
“Sau khi xảy ra chuyện, hai người họ không thể ở lại Yến Kinh nữa. Tôi ở trong tối âm thầm đưa bọn họ rời đi, nhà họ Tần cũng bắt đầu suy yếu từ lúc đó.”
Lâm Dật nghĩ đến những lời nói lúc trước của Lương Nhược Hư.
Trước kia, nhà họ Tần là gia tộc có thể xếp vị trí ba gia tộc đứng đầu, nhưng bị suy bại vì một chuyện nào đó.
Nghĩ chắc chắn chính là vì chuyện này rồi.
Chẳng trách lần trước khi rời đi, bọn họ còn tức giận vội vàng đuổi theo.
Chắc hẳn đã nhiều năm như vậy nhưng bọn họ vẫn chưa thể buông bỏ chuyện này.
“Cháu à…”
Tống Ngọc Trân dịu dàng nắm lấy tay của Lâm Dật, lặng lẽ lau nước mắt.
“Mấy năm nay mẹ cháu sống không dễ dàng gì.”
“Năm đó lúc bọn họ rời đi không bao lâu thì sinh ra cháu, nhưng bản thân bọn họ còn không đảm bảo, mẹ cháu không còn cách nào mới mang cháu đến Quảng Châu, sau đó lão Lục nhà chúng ta cũng từ từ đứng vững bước chân, mà gia tộc của đối phương từ từ suy tàn, chuyện này bị ép xuống từng chút một, thêm vào đó cha của cháu cũng không chịu thua kém, trong hoàn cảnh tốt xấu lẫn lộn ở nước ngoài lăn lộn tạo nên danh tiếng, ngày tháng của hai người họ mới xem như tốt lên từng chút từng chút.”
Nói đến chỗ động lòng, Tống Ngọc Trân vô cùng cảm thán.
“Nhưng cháu đừng trách cô ấy, mẹ cháu cũng không có cách nào, có người mẹ nào lại muốn từ bỏ con trai của mình chứ.”
------
Dịch: MBMH Translate