Chương 1638: Cục Diện Quốc Tế
Chương 1638: Cục Diện Quốc Tế
“Cháu biết, vậy nên bọn cháu còn ngồi ăn với nhau bữa cơm.”
Lâm Dật cũng nắm lấy tay của Tống Ngọc Trân, như đang đáp trả.
“Cháu có thể nghĩ như vậy là tốt nhất rồi.”
“Mẹ của cháu vẫn tốt, nhưng người ba đó của cháu, mấy năm nay cũng không sống yên phải không?”
“Cháu không gặp cậu ấy à?” Lục Bắc Thần hỏi.
Lâm Dật lắc lắc đầu: “Gặp được một thuộc hạ của ông ấy, cấp A.”
Biểu cảm của Lục Bắc Thần bình thản, không kinh ngạc chút nào.
“Nhà chúng tôi có mối quan hệ cá nhân rất sâu đậm với nhà của cháu, mấy năm vừa rời đi đó, chúng ta vẫn có vài lần liên lạc, nhưng sau này khi cậu ấy lăn lộn có danh tiếng, thân phận rất nhạy cảm, số lần liên lạc của chúng ta cũng ít đi. Nếu như không phải năm ngoái Tiểu Thẩm đến chỗ này của bọn tôi nói đã gặp được mẹ cháu, tôi còn nghĩ rằng hai người đó đã chết ở nước ngoài rồi.”
“Vậy nói cách khác, ngài cũng không biết bây giờ ông ấy đã lăn lộn đến mức độ nào rồi?”
“Không biết, chỉ có thể đoán.” Lục Bắc Thần vừa ăn hạt đậu phộng, vừa uống ly rượu, trông vô cùng nhàn nhã.
“Cha cháu là một người vô cùng có dã tâm, nếu như cậu ta muốn làm một việc gì, vậy thì sẽ làm đến cực hạn, tuy rằng ta không biết bây giờ cậu ta đến tầm cỡ nào rồi, nhưng khẳng định cậu ấy có một chỗ đứng trên khán đài của thế giới này.”
“Nghe nói mấy tổ chức ở nước ngoài đều có một bảng xếp hạng, tổ chức của ông ấy có thể xếp hạng bao nhiêu?”
Lúc trước Lâm Dật từng có nghe Ninh Triệt nói hình như tổ chức Hắc Kim này vẫn chưa lọt vào top 20, vì vậy anh rất hiếu kỳ với chuyện này.
“Không nên nhìn mọi thứ bằng vẻ bề ngoài, những thứ có thể bộc lộ trước con mắt của đám đông đều không thể bước lên bục.” Lục Bắc Thần nói tiếp:
“Như những gì tôi biết, vẫn có một vài tổ chức ẩn nấp trong bóng tối, bọn họ luôn làm mấy chuyện phạm pháp, toàn bộ đều tập trung ở đảo Ikaria, đó là một nơi đủ để thay đổi cục diện thế giới.”
Nói đến đây, Lục Bắc Thần dừng một chút: “Ai có thể cướp được nơi đó, người đó có thể xứng danh vua trên vùng đất chiến loạn này!”
Sắc mặt Lâm Dật nghiêm túc, anh không ngờ Lục Bắc Thần sẽ nói những điều cơ mật này với mình.
“Dựa vào tình hình trước mắt mà nói, bất cứ một bên nào muốn động tay vào đều sẽ bị những bên còn lại tập trung tấn công, đúng không?”
“Trên lý thuyết đúng là như vậy.”
“Lý thuyết.”
“Năng lực của tổ chức cá nhân sẽ không lớn mạnh bằng quốc gia, nhưng ở tầng cấp quốc gia lại phải chịu rất nhiều giới hạn, vậy nên trong tối sẽ nảy sinh hợp tác của đôi bên, như thế sẽ có liên hệ nhất định, còn về tấn công ai, phòng thủ ai thì tôi cũng không thể biết rõ.”
“Vậy bên phía chúng ta thì sao? Cũng từng làm chuyện như này à?”
“Chuyện này thì chưa.”
Lục Bắc Thần cảm thán một tiếng: “Nào, tôi mời cháu một ly.”
“Đừng, cháu không dám nhận.”
Lâm Dật cố ý hạ thấp ly rượu, về công về tư, anh đều không có tư cách để Lục Bắc Thần mời rượu.
“Thật ra lá bài lớn nhất trong tay tôi chính là cha của cháu.” Lục Bắc Thần thở dài nói tiếp:
“Bao nhiêu năm nay, bọn ta không có bất cứ liên hệ nào, cũng không thể giúp đỡ gì cho cậu ấy, nhưng dựa vào tình cảm với cậu ấy, nếu như một ngày nào đó cậu ấy gây dựng nên thành tích cũng nhất định sẽ đứng về phía tôi. Từ góc độ nào đó mà nói quan hệ giữa bọn ta là cùng hội cùng thuyền, chỉ là không có vướng víu về lợi ích, chuyện này xem như tôi chiếm tiện nghi của nhà cháu rồi.”
“Ông biết là được.” Tống Ngọc Trân oán trách nói:
“Lúc đầu tôi không biết, nếu như biết Tiểu Lưu đi tìm thằng bé, tôi sẽ không để thằng bé vào trong lữ đoàn Trung Vệ, yên ổn làm kinh doanh khá tốt mà.”
“Đây chính là số mệnh, tôi cũng quản không nổi.” Lục Bắc Thần nói tiếp:
“Hơn nữa, nếu như chỉ làm chút kinh doanh nhỏ, cuối cùng sẽ chịu sự khống chế của kẻ khác, nếu người nhà họ Lâm có tính tình tốt như thế thì cha của thằng bé cũng không đến mức giết người ta rồi.”
Tống Ngọc Trân không nói lại, nhưng bà ấy vẫn có chút ý oán trách.
“Uống một ngụm.” Lục Bắc Thần lại nâng ly rượu lên, nói xong những lời này với Lâm Dật, trong lòng của ông ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Rùm rùm rùm.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Dật rung lên.
Là tin nhắn Kỷ Khuynh Nhan gửi tới.
“Sao vậy?”
“Em gọi điện thoại cho mẹ Vương, bà ấy nói anh chưa trở về, anh lại chạy đi đâu rồi?”
“Đến thăm một lão lãnh đạo.”
“Anh lừa em đấy à.” Kỷ Khuynh Nhan đang đắp mặt nạ, trợn mắt với Lâm Dật: “Có phải anh lại chạy đi uống rượu chơi bời rồi không,”
Lâm Dật cười hắc hắc: “Thật sự đang uống rượu, nhưng không phải chơi đùa.”
Lâm Dật quay ngược camera lại, nhắm ngay Lục Bắc Thần và Tống Ngọc Trân.
Kỷ Khuynh Nhan ngỡ ngàng, không ngờ Lâm Dật sẽ ăn cơm cùng với cặp vợ chồng già như vậy.
“Hai vị đây là?”
“Anh không tiện nói thân phận cụ thể của hai người, nhưng ông lão này tên Lục Bắc Thần, em lên Baidu tìm kiếm, có thể tra ra.”
Tuy Lục Bắc Thần có rất nhiều thân phận cần ẩn giấu, nhưng trên mạng xã hội có thể tra ra cũng chỉ là chức vụ bên ngoài của ông ấy, mà những thứ này đã đủ chấn động Kỷ Khuynh Nhan rồi.
Như vậy có thể đỡ bớt rất nhiều phiền phức, Kỷ Khuynh Nhan sẽ không hiểu lầm.
“Vậy anh ăn trước đi, em không làm phiền anh nữa.”
Kỷ Khuynh Nhan hơi hoảng hốt, bình thường mà nói, những người có thể tra được trên Baidu đều không phải người đơn giản.
“Được, xong việc sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Ừm ừm, đúng rồi, anh không có đi tay không chứ?”
“Không có.” Lục Bắc Thần tiếp lời nói:
“Mua một thùng sữa tươi tiệt trùng, còn có một thùng quả anh đào, cộng lại không đến 300 tệ.”
Sắc mặt của Kỷ Khuynh Nhan trầm xuống: “Thật là phục anh rồi đó, đợi anh về đây, xem em xử lý anh thế nào.”
Tắt điện thoại, Lâm Dật nói:
“Ngài thật không thèm suy nghĩ, mở miệng ra đã vạch trần khuyết điểm của cháu.”
“Vậy tự mình nói xem, ai đến nhà tôi lại dám mua thứ rẻ như thế này.”
“Cũng bởi vì ngài không thiếu thứ gì, nên cháu mới mua những thứ này.” Lâm Dật nói tiếp:
“Mấy ngày trước, lúc cháu ở huyện Đông Tam, cháu có tặng cho một lãnh đạo đối xử khá tốt với cháu, nhưng người ta không lấy, nói hai chai rượu đó đủ cho ông ta bị phán mười năm rồi. Vậy nên cháu cũng vì muốn tốt cho ngài.”
“Cháu cứ ở đó đóng kịch với tôi đi.” Lục Bắc Thần nói tiếp:
“Cô gái đó là đối tượng của cháu à?”
Lâm Dật gật gật đầu: “Trông cũng được phải không?”
“Thực sự tốt đó.” Tống Ngọc Trân nói: “Gần bằng với mẹ của cháu hồi trẻ, nhìn đã biết là người hiếm thấy.”
Lâm Dật cười ha ha, cũng có chút đắc ý.
Lúc sau hai người uống rượu đều nói về những chuyện xoay quanh Lâm Dật, Lục Bắc Thần chỉ cho anh mấy hướng đi, xem như đã chỉ đạo vô cùng chính xác rồi.
Quá nhiều điều không dám nói, chỉ riêng mấy lời khuyên này đã đủ kiếm thêm mấy chục tỷ rồi.
Hơn một giờ đêm, Lâm Dật tạm biệt rời khỏi nhà của Lục Bắc Thần.
Trời lạnh nên Lâm Dật từ chối việc Tống Ngọc Trân định tiễn mình, một mình rời đi.
“Ông nói xem, bây giờ thằng bé với đứa nhỏ Nhược Hư đó có quan hệ thế nào?” Tống Ngọc Trân hỏi.
“Bà lo xa quá rồi, đây là chuyện của bọn chúng, bà quản cái này làm gì.”
“Nhưng thằng bé có bạn gái rồi, còn qua lại với Nhược Hư như thế, sớm muộn không phải sẽ xảy ra chuyện à.”
“Đây không phải là chuyện hai chúng ta nên bận tâm, việc của người trẻ tuổi cứ để bản thân bọn chúng giải quyết đi.” Lục Bắc Thần cười ha ha nói.
Tuy bọn họ có quan hệ tốt với nhà họ Lương, nhưng hai người cũng không có suy nghĩ tham gia vào chuyện này.
Nhưng Lục Bắc Thần nhìn thấy, chuyện này có thể sẽ mang tới cho Lâm Dật phiền phức không nhỏ.
Thôi thì xem thử anh có thể xử lý tốt hay không.
------
Dịch: MBMH Translate