Chương 1639: Lại Xảy Ra Vấn Đề
Chương 1639: Lại Xảy Ra Vấn Đề
Sau khi rời khỏi nhà của Lục Bắc Thần, Lâm Dật ôm chặt lấy áo khoác lông trên người, lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Khuynh Nhan, giải thích đại khái tình hình phía bên này.
Nhưng lại dọa cho Kỷ Khuynh Nhan không khép được miệng.
Bởi vì ở trên Baidu, cô thật sự tra ra tài liệu liên quan đến Lục Bắc Thần.
Không ngờ Lâm Dật lại quen biết một người như thế.
Lâm Dật đi đến khách sạn Pangu Plaza ở một đêm, quay về lại nói chuyện một lúc với Lương Nhược Hư rồi mới đi ngủ.
Vốn dĩ hai người đã hẹn tám giờ sáng ngày hôm sau sẽ gặp nhau dưới lầu tòa nhà bọn họ.
Lúc Lâm Dật đến, Lương Nhược Hư vẫn đang ngủ, cô ấy đã hoàn toàn quên chuyện hai người vừa nói tối qua. Đến gần mười giờ, hai người mới gặp mặt.
Ra ngoài dạo phố một lúc, Lâm Dật lại mua cho Lương Nhược Hư vài món đồ, sau đó anh mới ngồi máy bay quay về Quảng Châu.
Sau khi về đến nhà, anh bắt đầu cùng người nhà bận rộn việc đón năm mới.
Bây giờ Quách Ngưng Nguyệt kết hôn rồi, Lâm Dật và Ngô Phi Dược lại trở thành đối tượng để Vương Thúy Bình giục kết hôn.
Có vẻ như năm sau nếu hai người không chịu kết hôn, bà ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Hai anh em cũng chỉ có thể ậm ừ đồng ý, không dám phản kháng.
Ngô Phi Dược thì còn ổn, cho dù không giục thì anh ấy cũng có dự định này vào đầu năm sau.
Nhưng chuyện của Lâm Dật thì có vẻ khó khăn, anh vẫn chưa giải quyết chuyện của Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư, nên chuyện hôn nhân cũng không cách nào xác định ngày tháng.
Đối với người trưởng thành mà nói, việc đón năm mới không có bao nhiêu mong đợi, thậm chí còn không bằng cảm giác mong chờ lúc mở hàng chuyển phát nhanh.
Đặc biệt là đối với phụ nữ như Kỷ Khuynh Nhan, đón năm mới có nghĩa bản thân lại già đi một tuổi, ở phương diện chăm sóc bảo dưỡng lại phải tốn nhiều công sức rồi.
Ăn xong bữa trưa, Lâm Dật kiếm một lý do rồi ra ngoài, lén ngồi máy bay trở về Trung Hải đón năm mới với Lý Sở Hàm.
Sau đó hơn mười giờ đêm, anh lại vội trở về Quảng Châu.
Sắp xếp thời gian vô cùng hoàn mỹ.
Mùng một tết, Quách Ngưng Nguyệt từ nhà chồng trở về, ngày tháng ở cô nhi viện lại trở nên náo nhiệt.
Người vui mừng nhất chính là Triệu Toàn Phúc, ông ấy liên tục nâng cốc uống không biết vui nhường nào.
Mấy ngày tiếp theo chính là phân đoạn quan trọng nhất trong thời gian đón năm mới.
Nói dễ nghe chính là đi thăm hỏi họ hàng, còn nói rõ ra chính là thời gian ra oai đến rồi.
Là một lá bài quan trọng nhất trong tay Vương Thúy Bình, Lâm Dật chắc chắn phải xuất hiện.
Sau mấy ngày đi thăm hỏi bạn bè người thân, Vương Thúy Bình vô cùng nở mày nở mặt.
Trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Ở Quảng Châu mấy ngày, Lâm Dật lại đi một chuyến đến Yến Kinh, chơi với Lương Nhược Hư hai ngày, sau đó mới quay về Trung Hải.
Nhưng sau khi về tới Trung Hải vẫn là sum họp gia đình, đến tận mùng tám tết, tất cả các buổi sum họp gia đình mới kết thúc.
Cuộc sống của hai người mới khôi phục về bình thường.
Chuyện này còn liên quan tới việc Lâm Dật đủ lợi hại, không cần nịnh bợ bất cứ ai.
Nếu không còn có một loạt phân đoạn tặng quà cho họ hàng, đối với những thanh niên trong xã hội 996(*) hàng năm, đón năm mới còn mệt mỏi hơn đi làm.
(*)ám chỉ thời gian sắp xếp trong ngày, làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối sáu ngày trong tuần.
Giống như mọi khi, cuộc sống của Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đều rất bình lặng.
Khoảng thời gian này Lâm Dật không có ra ngoài làm chuyện gì mù quáng, khiến Kỷ Khuynh Nhan có chút ngạc nhiên.
Nhưng cô cũng biết rõ bản tính của Lâm Dật, nói không chừng lúc nào đó anh sẽ làm ra chuyện thiêu thân gì, sau đó không thấy bóng dáng đâu.
Tập đoàn Lăng Vân, trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc. Lâm Dật nhìn giờ trên điện thoại, không ngừng tính toán ngày tháng.
Tình thế của huyện Đông Tam đã khá hơn, dựa vào khoảng thời gian trước trước sau sau đã sắp nửa năm, chắc đã gần xong rồi.
Ngón tay của Lâm Dật gõ lên mặt bàn, bây giờ đã là cuối tháng hai rồi, học sinh đã lần lượt quay trở lại trường học, nên đến lúc xử lý chuyện trường học ở huyện Đông Tam rồi.
Ngay sau đó, Lâm Dật gọi điện thoại cho Triệu Kỳ, bàn chi tiết cụ thể với ông ấy.
Quyết định cuối cùng, buổi sáng ngày kia triệu tập đại hội học sinh, tuyên bố một chút về vấn đề này.
“Tổng giám đốc Lâm, xảy ra chuyện rồi.”
Không chút phòng bị, cửa văn phòng làm việc của Lâm Dật bị đẩy ra, Kỳ Hiển Chiêu từ ngoài bước vào.
“Lô hàng của chúng ta bị mắc kẹt ở kênh đào Panama lại xảy ra vấn đề rồi.”
“Không phải đã chia thuyền vận chuyển rồi sao, còn có thể xảy ra chuyện gì?”
“Trong lúc tiến hành kiểm tra định kỳ, thủy thủ nói thuyền xuất hiện vấn đề an toàn, không cách nào tiếp tục đồng hành nữa, nói phải kiểm tra sửa chữa.”
“Kiểm tra sửa chữa? Hàng đã xếp xong rồi mới nói những chuyện này, vậy trước đó làm cái gì.”
“Tôi cũng nói như thế, nhưng bọn họ trả lời như vậy, thái độ rất kém.”
“Mẹ nó!”
Lâm Dật bực tức mắng một câu: “Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ phải phụ trách bồi thường chứ?”
“Tôi đã đàm phán với bọn họ về phương diện này rồi, phía bên công ty vận tải biển cũng đồng ý bỏ ra bồi thường.”
“Còn đồng ý bồi thường?”
“Vâng, vả lại bọn họ còn nói đồng ý bồi thường số tiền như trên hợp đồng cho chúng ta.”
Trầm ngâm một lát, Lâm Dật nói tiếp:
“Anh đi đàm phán bước tiếp theo với bọn họ trước, xem thử xảy ra vấn đề ở chỗ nào.”
“Biết rồi, tổng giám đốc Lâm.”
Sau khi Kỳ Hiển Chiêu rời đi, sắc mặt Lâm Dật lạnh băng không nói gì.
Anh có dự cảm được trong chuyện này có điểm kỳ lạ.
Trước đây, bên kênh đào Panama lấy lý do mùa khô, từ chối cho phép thông hành.
Bây giờ anh đã nghĩ cách xử lý xong, thủy thủ lại nói thuyền có vấn đề, không thể thông hành.
Nhìn bề ngoài, lý do của đối phương có lý lẽ có căn cứ, mình tìm không ra kẽ hở nào.
Nhưng trên thực tế, Lâm Dật không cảm thấy đây là trùng hợp.
Có lẽ có người ở sau lưng khống chế mọi chuyện.
Mà lúc này, còn có một điểm không dễ dàng bị phát hiện.
Lần đầu tiên ngăn cản mình là người của Cục quản lý kênh đào Panama, tính ra còn là nhân viên của chính phủ.
Nhưng lần này, đổi thành công ty vận chuyển hàng hải, đây là thuộc về hành vi cá nhân rồi.
Quan trọng nhất là đối phương còn đồng ý bồi thường tiền!
Dựa vào quy mô của lô hàng này có thể thấy, chậm trễ mất khoảng thời gian dài như thế, tiền bồi thường là một con số trên trời.
Công ty Lăng Vân bồi thường được, nhưng những công ty khác chắc gì.
Đây là một điểm rất kỳ quái.
Bình thường mà nói, công ty vận chuyển hàng hải không cho phép xảy ra chuyện kiểu này, bởi vì không có ai không thích tiền, làm gì có ai sẽ làm chuyện mua bán bù tiền.
Vả lại một khi thuyền ra khơi sẽ không để xảy ra vấn đề tiềm ẩn thế này.
Nhưng bây giờ lại thật sự xảy ra vấn đề, vậy chắc chắn trong chuyện này có tồn tại mờ ám gì đấy mà mình không biết.
Cạch cạch cạch.
Lâm Dật dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, anh dường như cảm giác được tập đoàn Lăng Vân đã bị người ta để mắt đến rồi.
Nhưng đây chỉ là một mối làm ăn, tổng giá trị cũng chỉ mấy tỷ đô la Mỹ, cho dù không ít, nhưng cũng không phải nhiều, người làm ra hành động như thế thật sự có chút cảm giác lấy súng đại bác bắn muỗi.
Chỉ có thể để Kỳ Hiển Chiêu đi qua đó thăm dò trước, những chuyện liên quan sau đó chỉ có thể đợi rồi nói tiếp.
Đằng nào cũng có người bồi thường, mình không cần nôn nóng.
…
Hai ngày tiếp theo, Lâm Dật quan tâm vào công việc giáo dục ở huyện Đông Tam.
Lương Nhược Hư đưa danh sách 106 ngành nghề, đây coi như là chính sách cực lớn với sự nghiệp giáo dục ở huyện Đông Tam rồi.
Sau đó, cô ấy còn liên hệ với Lư Diễm Dân, nhờ ông ta hỗ trợ nghĩ cách giúp đỡ giảm bớt áp lực cho Lâm Dật.
Hai hôm sau, sau khi đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, Lâm Dật đến đại học sư phạm Trung Hải.
Lúc đến trường học, Tô Cách đang ở trước cổng đợi anh.
Tô Cách mặc quần ống rộng liền thân màu đen, bên trên còn khoác một cái áo sơ mi nhỏ, toàn bộ thân hình hãnh diện đều che chắn hết, nhìn cũng bình thường thôi, bỗng chốc sức thu hút với Lâm Dật đã giảm xuống một nửa.
“Đi nhanh thôi, đám học sinh đến đủ rồi, chỉ đợi anh.” Tô Cách nói.
“Đi thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate