Chương 1640: Không Ai Hưởng Ứng
Chương 1640: Không Ai Hưởng Ứng
Đại học Sư phạm Trung Hải, bên trong hội trường cỡ nhỏ của tòa nhà giảng dạy chính.
Cả nam lẫn nữ tổng cộng ngồi hơn hai trăm người, mọi người đều thuộc khóa tốt nghiệp năm nay.
Triệu Kỳ và mấy vị lãnh đạo trường khác cũng đều tập trung ở chỗ này.
Học sinh thực tập không phải là việc gì lớn, nhưng Lâm Dật đích thân sắp xếp chuyện này nên đương nhiên phải coi trọng một chút.
"Rốt cuộc trường học muốn làm gì, tại sao gọi chúng ta trở về trước thời hạn."
"Nghe nói là chuyện thực tập, nhưng cụ thể thế nào giáo viên hướng dẫn chưa nói."
"Nhưng bỗng chốc kêu gọi đến đây nhiều người như vậy, trường học làm sao có thể nhận nhiều người như vậy?"
"Vừa rồi mình thấy, ít nhất là một nửa số người trong chúng ta ở đây đã tìm được nơi thực tập rồi, vậy mà vẫn gọi những người đó đến, không phải lãng phí thời gian sao."
"Tớ không biết chuyện này, đợi lát nữa xem hiệu trưởng Triệu nói như thế nào."
Khi mọi người ở đây thảo luận sôi nổi, Lâm Dật và Tô Cách từ ngoài đi vào.
"A a a, thầy Lâm tới!"
Những người ở đây đều là sinh viên năm tư, mặc dù thời gian Lâm Dật rời cương vị công tác đã rất lâu, nhưng rất nhiều nữ sinh đều nhớ rõ sự tích nổi trội của anh.
Chuyện hành hung du học sinh năm đó đã gây nên chấn động rất lớn, từ mặt ý nghĩa nào đó cũng coi như góp phần thay đổi mô hình giáo dục hiện nay.
"Được rồi, mọi người yên lặng một chút." Tô Cách cầm microphone nói:
"Chắc hẳn mọi người đã biết nguyên nhân gọi các em đến đây, chủ yếu là bởi vì chuyện thực tập, nhưng chuyện cụ thể sẽ do thầy Lâm nói với mọi người một chút."
Bốp bốp bốp.
Một đám học sinh đều vỗ tay.
Hơn mười giây sau, dưới sự ra hiệu của Lâm Dật, tiếng vỗ tay ngừng lại. Anh nói:
"Tôi đã liên hệ một trường học trong thị trấn ở huyện Đông Tam thành phố Dư Hàng cho mọi người, áp dụng mô hình gộp tiểu học trung học cơ sở và trung học phổ thông vào một trường, bây giờ thiếu giáo viên, cho nên tôi muốn hỏi ý của mọi người một chút."
Vừa nghe là đến thị trấn thực tập, sự nhiệt tình của một đám học sinh đều giảm xuống chỉ còn chưa đến một nửa.
Nhất là những người đã tìm được đơn vị thực tập tốt trong nội thành, bọn họ đã không muốn nghe tiếp.
Bình thường bọn họ đều là những đứa con được cưng chiều từ bé, để cho bọn họ đi thực tập trong thị trấn, đương nhiên không ai bằng lòng.
"Nhà của chúng em ở thành phố Dư Hàng, em biết chỗ này." Một nam sinh nói:
"Huyện Đông Tam đó là một huyện nghèo khó ở chỗ em, nghe nói vô cùng nghèo, hơn nữa tiền lương cực kỳ thấp, hình như một tháng chỉ được hơn hai ngàn tệ, rất kinh khủng."
"Ồ!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên.
"Không phải chứ, khi nào tiền lương lại có thể thấp như vậy? Cũng không đủ mua một cái túi nữa?"
"Quả thật quá ít, mình tuyệt đối không muốn đi làm việc ở chỗ như vậy."
"Nhưng vấn đề là chúng ta có bằng cấp khoa chính quy. Tuy trường chúng ta không phải 985, cũng không phải 211(*), nhưng tiểu học phổ thông nhất ở Trung Hải cũng không có khả năng mời chúng ta."
(*)“Dự án 211” là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc xây dựng cho thế kỷ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu.
“Dự án 985” là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn trong “Dự án 211” mà ra.
"Mặc dù bây giờ rất khó tìm việc làm, nhưng làm cái gì cũng tốt hơn so với tới nơi đó làm giáo viên, một tháng chỉ mới hơn 2000 tệ, cũng không đủ nuôi gia đình sống qua ngày." Một nam sinh nói.
Các sinh viên dưới đài thảo luận sôi nổi, mọi người không có bao nhiêu hứng thú với một suất công việc như vậy.
Dù là những người được sinh ra ở một số gia đình bình thường cũng không muốn tới đó.
Bọn họ cố gắng học tập chính là muốn thay đổi vận mệnh của mình.
Bây giờ bảo bọn họ đi tới một nơi nghèo hơn, chắc chắn không có khả năng.
"Được rồi, trước tiên mọi người yên lặng một chút." Lâm Dật cười nói:
"Thật ra tình hình không tệ như các em nghĩ, tình hình của huyện Đông Tam đã có chiều hướng tốt lên, tiền lương thực tập một tháng có thể cung cấp tới ba ngàn năm trăm tệ, tiền lương chính thức cũng sẽ không ít như vậy.
"Hơn nữa thời gian tới, phía trên còn có thể làm quy hoạch trọng điểm, chắc chắn sẽ có bước chuyển và phát triển lớn, sau đó, nếu mọi người bằng lòng ở lại chỗ đó, đồng thời làm việc ba năm trở lên sẽ được hưởng biên chế, so với làm việc ở nơi khác, tôi cảm thấy vẫn không tệ."
Nghe được có thể hưởng biên chế, phía dưới lại phát ra tiếng thảo luận sôi nổi.
Tiền lương thực tập một tháng có thể nhận được 3500 tệ, xem như không tệ.
Nếu như thực tập gần, bọn họ cũng không để bụng chuyện đến đó ở lại mấy tháng.
Nhưng thị trấn dù sao cũng là thị trấn, bất kể mặt nào đều không bì được với thành phố lớn.
Con đường tương lai còn rất dài, bọn họ không muốn đánh cược tương lai ở chỗ này.
"Thật ra mình cảm thấy đãi ngộ không tệ, ít nhất có thể hưởng biên chế, với tình hình hiện nay, hợp đồng lao động của những bác sĩ và thạc sĩ kia cũng không được hưởng biên chế, đãi ngộ này rất tốt."
"Sao cậu lại đơn giản như thế chứ, cậu tưởng dễ hưởng biên chế như vậy sao? Bác sĩ và thạc sĩ đều không được hưởng biên chế, chúng ta là học sinh khoa chính quy của một trường sư phạm bình thường, làm sao có thể được hưởng."
"Nhưng thầy Lâm nói như thế, làm việc ba năm trở lên thì có thể được hưởng."
"Không phải cậu cũng nói là có thể được hưởng, nếu như không được hưởng thì sao? Không phải đã uổng phí nhiều năm tuổi trẻ như vậy rồi sao."
"Theo lý đúng là như vậy, thứ biên chế này cách chúng ta rất xa, có lẽ chỉ lừa gạt chúng ta."
Lâm Dật và lãnh đạo trường học cũng không sốt ruột cắt ngang viêc thảo luận của đám sinh viên.
Đây là việc lựa chọn của hai bên, không thể bắt buộc.
Hơn mười phút sau, tiếng thảo luận dần dần ngừng lại, Lâm Dật cầm microphone nói:
"Mọi người suy nghĩ thế nào, có thể nói cho tôi suy nghĩ của các em, có ai bằng lòng đi hay không?"
Người dưới đài không ai nói chuyện, hình như không có ý bày tỏ thái độ.
Triệu Kỳ nheo mắt, nhìn đám sinh viên dưới đài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
"Đây là cơ hội thầy Lâm rất vất vả mới giành được, sao không biết quý trọng một chút nào, áp lực cạnh tranh trong xã hội lớn như vậy, với bằng cấp của mọi người rất khó đi vào trường học làm việc, mọi người không nên lãng phí nỗ lực vất vả của thầy Lâm."
"Hiệu trưởng Triệu, chúng ta vẫn nên để cho các em tự mình chọn, không cần can thiệp ý muốn của bọn họ."
Lâm Dật cười nhìn đám sinh viên phía dưới: "Nếu mọi người không có gì muốn nói, cũng không cần cho ý kiến nữa."
"Nếu các em có ý muốn đến đó làm việc, bây giờ hãy đứng lên."
Người dưới đài tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cuối cùng không ai đứng lên.
Lâm Dật bất đắc dĩ lắc đầu, hơi thất vọng, cố gắng làm lớn như vậy, vậy mà một chút hiệu quả cũng không có.
Xem ra chỗ như huyện Đông Tam này quả thật không hấp dẫn người khác.
"Những học sinh này thật sự khiến cho người ta thất vọng." Triệu Kỳ nói tiếp:
"Nếu không trước hết sắp xếp bọn họ đi thực tập, ít nhất giải quyết vấn đề trường học bên kia trước, đợi cho bọn họ thực tập xong, nhiều học sinh năm tư mới có thể thay thế bọn họ."
"Nhưng một năm đổi một nhóm giáo viên cũng không phải cách."
Reng reng reng.
Đúng lúc này, di động của Lâm Dật vang lên, là điện thoại Lư Diễm Dân gọi tới.
Hai người trước sau giao tiếp hai mươi mấy phút mới cúp máy.
"Hiệu trưởng Triệu, mọi chuyện trước hết cứ như vậy đi, các sinh viên không muốn đi, chúng ta cũng đừng cưỡng ép."
"Nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề trường học bên kia, chúng ta phải suy nghĩ chút biện pháp chứ."
Lâm Dật cười cười: "Vấn đề bên kia đã được giải quyết rồi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì lớn."
------
Dịch: MBMH Translate