Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1643 - Chương 1641: Hối Hận Không Kịp

Chương 1641: Hối Hận Không Kịp
Chương 1641: Hối Hận Không Kịp
Chương 1641: Hối Hận Không Kịp




"Đã giải quyết xong vấn đề?"

Triệu Kỳ và Tô Cách đều hơi ngạc nhiên.

Vì sao sau khi nhận một cuộc điện thoại, vấn đề này đã được giải quyết?

"Vừa rồi bí thư Dư Hàng gọi cho tôi nói bên phía ông ta có ba mươi hai người nhận lời mời, trong đó có giáo viên có kinh nghiệm đến ở lại huyện Đông Tam, mặc dù còn chưa đủ lắm, nhưng ít nhất có thể đảm bảo nhiệm vụ dạy học. Về phần còn lại, đi một bước tính một bước, vấn đề hẳn là không lớn."

Đám sinh viên dưới đài nghe thấy lập tức sửng sốt.

Bí thư Dư Hàng gọi điện thoại cho thầy Lâm?

Không có khả năng lắm.

Tô Cách nhăn mày, cô ta sợ nhất chính là điểm này.

Với năng lực của Lâm Dật, mấy vấn đề này căn bản không làm khó được anh, chỉ cần đập tiền, sẽ không có chuyện gì không xử lý được.

Mà lý do anh đến trường đại học này là vì niệm tình cũ, xem như mang lại chút lợi ích cho những sinh viên này.

Không ngờ bọn họ không biết quý trọng.

Triệu Kỳ đáng tiếc lắc đầu, nói với học sinh ở đây:

"Vốn bọn tôi giữ cơ hội này cho các em, bây giờ thì tốt rồi, các em không nắm chắc để cho người khác cướp mất rồi."

"Hiệu trưởng, em cảm thấy các thầy đang kết hội gạt người." Một nam sinh cả gan nói:

"Cái nơi chim không thèm ị này, ngay cả chúng em, những người tốt nghiệp khoa chính quy cũng không bằng lòng đi, những giáo viên có kinh nghiệm đó sao có thể đi."

"Cái gì gọi là nơi chim không thèm ị, không phải thầy Lâm đã nói rồi sao, nhà nước muốn phát triển mạnh huyện Đông Tam, tiền đồ sau này chắc chắn không tệ, các em đừng nhìn huyện Đông Tam bằng cái nhìn phiến diện." Triệu Kỳ nói.

"Loại khẩu hiệu phát triển mạnh như này, tuyên truyền khắp nơi trên cả nước, nhưng thật giả ai biết chứ, nói không chừng đều là tin vịt."

"Em cũng có loại cảm giác này, giống như đang gạt chúng em đi làm cu li."

"Mặc kệ nói như thế nào, thầy cũng là hiệu trưởng của một trường, sao có thể làm chuyện hại học sinh của mình." Triệu Kỳ tức giận nói.

"Cái này chúng em cũng không biết, có thể vì tỷ lệ công ăn việc làm."

"Mấy người các em thật sự là…"

"Được rồi hiệu trưởng, xin bớt giận."

Lâm Dật kéo Triệu Kỳ lại, sau đó cầm di động của mình, đứng ở dưới đài trước mặt hàng sinh viên đầu tiên.

"Đây là văn kiện đỏ phía trên gửi xuống, tuyên bố rõ ràng muốn xây dựng huyện Đông Tam thành kiểu khu công nghiệp cao mới toàn quốc, hơn nữa đưa ra kế hoạch rõ ràng, trong năm năm tới sẽ chi 300 triệu và chính sách ưu đãi miễn thuế ba năm."

"Tiếp theo, tập đoàn Lăng Vân ở huyện Đông Tam đã xây dựng khu công nghiệp con chip, kích thước lớn bằng khu công viên, bây giờ đã có hai cái, cái thứ ba đang xây dựng, cũng sẽ móc nối với thành phố Dư Hàng thành giới kinh tế mới."

"Còn vấn đề biên chế nghề nghiệp mà tôi nói ban nãy, cũng muốn giải thích rõ với mọi người một chút, sở dĩ tôi nói là có thể sẽ giành được biên chế, bởi vì trên tay tôi có danh sách tổng cộng một trăm lẻ sáu người của tất cả ngành nghề, cụ thể rơi xuống trên đầu ai còn không chắc chắn, tương lai có thể tăng thêm hay không cũng không chắc, cho nên tôi mới dùng cách nói như vậy."

"Còn gạt người theo như lời các em thì càng là lời nói vô căn cứ, bởi vì tiền lương thực tập của các em do cá nhân tôi bỏ ra, nếu tôi muốn gạt người, không cần thiết lấy tiền của mình làm việc này, mọi người không nên hiểu lầm hiệu trưởng Triệu."

Lâm Dật nói một tràng dài khiến cho người ở đây đều rơi vào trạng thái ngớ ra.

Văn kiện đỏ của phía trên!

Năm năm đầu tư hai trăm triệu!

Miễn thuế ba năm!

Danh sách một trăm lẻ sáu người của tất cả các ngành nghề được có biên chế!

Mỗi tin tức đều rất nặng ký!

Theo tốc độ phát triển này, không mất mấy năm, huyện Đông Tam sẽ biến thành một nơi giàu có!

Cắn răng kiên trì vài năm, tương lai chắc chắn không tệ!

Người dưới đài lặng ngắt như tờ, Lâm Dật cũng không nói thêm gì nữa. Anh quay đầu lại nhìn Triệu Kỳ nói:

"Chuyện trường học trước hết cứ như vậy, bên phía Dư Hàng đã chuẩn bị xong người rồi, tôi phải đi bàn bạc một chút."

"Tôi sẽ không làm phiền thầy Lâm, Tô Cách, tiễn thầy ra ngoài."

"Vâng."

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hai người một trước một sau phóng khoáng đi ra ngoài, trong hội trường nhỏ lặng ngắt như tờ.

"Hiệu trưởng Triệu, bây giờ chúng em muốn đi thực tập công tác còn có cơ hội không?"

"Đừng nghĩ, bây giờ muốn đi đã muộn." Triệu Kỳ nghiêm túc nói:

"Các em thật sự khiến cho thầy rất thất vọng, sinh viên thời nay ngay cả tầm nhìn cũng không có, chỉ coi trọng lợi ích trước mắt, thầy thật sự lo lắng cho tương lai của các em."

"Do chúng em cũng không biết huyện Đông Tam có chính sách phúc lợi tốt như vậy."

"Thầy Lâm cũng đã nói, nhưng các em không tin, cái này chẳng trách người khác được." Triệu Kỳ nói tiếp:

"Qua chuyện lần này, hy vọng các em có thể nhớ lâu một chút, đừng dựa vào kết luận chủ quan của bản thân đi phán đoán một việc, nếu không hối hận cũng không kịp."

"Chúng em cũng không muốn như vậy." Nam sinh cao to phía trước nói:

"Đúng đúng, ai có thể ngờ rằng thầy ấy sẽ làm loại chuyện này, còn tự bỏ tiền túi, nào có buôn bán lỗ tiền như vậy."

"Nếu trong lòng các em vẫn có thắc mắc thì thầy nói thật với các em." Triệu Kỳ nói tiếp:

"Thầy Lâm không chỉ là một thầy giáo của đoàn ủy trường, cậu ấy còn là phó hiệu trưởng danh dự của trường chúng ta. Ngoài cái đó ra, tập đoàn Lăng Vân tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Hải chính là sản nghiệp dưới trướng thầy ấy, thầy ấy là tổng giám đốc của công ty đó!"

"Xuất phát từ tình cảm đối với trường chúng ta, cùng với quan hệ cá nhân giữa chúng tôi, thầy ấy chỉ đơn thuần muốn giúp các em mà thôi, cũng không thiếu chút tiền lương thực tập này, nhưng các em phụ lòng tốt của thầy ấy, thầy cũng cảm thấy không đáng giá thay thầy Lâm."

Hít!

Tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân!

Bởi vì sự ra mắt máy quang khắc, nên rất nhiều người biết tới tập đoàn Lăng Vân.

Nhưng trước đó không có mấy người biết Lâm Dật chính là tổng giám đốc của tập đoàn!

Các học sinh ở đây đều hối hận xanh cả ruột, một công ty tư nhân lớn như vậy cũng chạy tới huyện Đông Tam đầu tư xây dựng nhà máy, chứng minh về sau nơi này chắc chắn sẽ không tệ.

Nhưng bản thân mình nhưng không quý trọng thật tốt!

Thật sự là nghiệp chướng!

"Hiệu trưởng Triệu, chẳng lẽ không còn một chút cơ hội nào sao? Chúng em muốn đi."

"Không có, tan họp đi."

. . .

Từ hội trường nhỏ đi ra, Tô Cách đưa Lâm Dật đến cửa trường, mấy lần muốn nói lại thôi.

"Có phải cô có chuyện muốn nói không?"

"Ừm ừm ừm…" Do dự vài giây, Tô Cách nói:

"Chuyện này còn có đường giảng hòa không?"

"Cô nói chuyện thực tập sao?"

Tô Cách gật đầu: "Bọn họ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cậu đừng so đo với bọn họ."

Làm lãnh đạo trường học, Tô Cách vẫn rất coi trọng sinh viên của mình.

Hy vọng Lâm Dật cho thêm bọn họ một cơ hội.

Dù sao, đây có thể là quyết định ảnh hưởng đến cả đời bọn họ.

"Cô cũng nghĩ tôi là người lòng dạ hẹp hòi à. Tôi tới đây giải quyết vấn đề, cũng không phải tranh giành mặt mũi." Lâm Dật cười nói:

"Có điều cơ hội gặp mặt nói chuyện giống như vậy chắc là không có nữa rồi, nếu có người tương đối xuất sắc, cô lén đề cử với tôi là được."

Tô Cách mỉm cười rồi nói: "Cứ quyết định như vậy đi."

"Được."

Giao tiếp vài câu đơn giản, Lâm Dật lái xe xuất phát tới thành phố Dư Hàng và gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan lúc trên đường đi.

"Ngài Lâm, có phải nhớ em rồi không?" Trong điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan ngọt ngào nói.

"Chẳng lẽ em có chức năng đặc biệt sao? Chuyện này mà cũng biết à?"

"Trên người của em có máy thu tín hiệu, có thể nhận được tín hiệu của anh."

"Máy thu tín hiệu của em đang mang thai, đổi cái mới đi."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment