Chương 1642: Bắt Gian Tại Trận
Chương 1642: Bắt Gian Tại Trận
“Dám không nhớ em, đánh chết anh bây giờ.”
Có thể thấy rằng Kỷ Khuynh Nhan đang khá nhàn rỗi, bởi một năm trước cô còn không có cả thời gian tranh luận với anh.
“Chỗ anh hình như có tiếng động cơ, anh đang lái xe à?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
“Anh có việc phải tới huyện Đông Tam, tối nay không về được. Anh gọi điện nói với em một tiếng, nếu em không dám ở nhà một mình thì đến chỗ ba mẹ đi.”
“Ngày mai anh có thể quay về không?”
“Anh không biết nữa, anh sẽ cố gắng làm xong việc, tranh thủ trở lại sớm.”
“Anh lái xe cẩn thận nhé, đừng đi nhanh quá.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp: “À đúng rồi, anh đến huyện Đông Tam thì phải đi ngang qua thành phố Dư Hàng, đúng không?”
“Anh tới Dư Hàng trước, ở đó vẫn còn một số việc phải làm, sau đó mới đến huyện Đông Tam.”
“Em sẽ bảo Gia Du đi đón rồi sắp xếp chuyện cơm nước cho anh.” Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Không cần đâu, đừng làm phiền em ấy.”
“Quan trọng là con bé luôn muốn gặp anh, muốn ăn một bữa cơm với anh để học hỏi kinh nghiệm, ngày nào cũng làm phiền em, thôi thì nhân cơ hội này cho xong chuyện luôn đi.”
Ờ…
Tranh thủ cơ hội này giúp em vợ học hỏi kinh nghiệm, bớt đi một chuyện phiền phức.
Đúng là một cô chị sáng suốt.
“Thôi được rồi, đằng nào anh cũng phải ăn tối, ăn cùng ai cũng như nhau.”
Vốn dĩ Lâm Dật định lần này đến Dương Thành tìm Lão Ngũ ở ký túc xá uống rượu, xem ra chỉ có thể để lần sau vậy.
“Lát nữa anh đi đâu? Tầm khoảng bao giờ thì anh đến để em bảo nó đến đón?”
Nhìn đồng hồ, Lâm Dật nói:
“Khoảng hai tiếng nữa anh sẽ đến Dư Hàng, nhưng anh vẫn còn việc phải giải quyết. Em bảo em ấy hai tiếng nữa đợi anh ở cổng khu thành ủy thành phố là được.”
“Ái chà, giờ đã tới mấy nơi như vậy để bàn chuyện rồi cơ đấy, ngài Lâm giỏi quá.”
“Đều do tổng giám đốc Kỷ dạy dỗ cả.”
“Không tệ, không tệ, miệng càng ngày càng ngọt.”
“Ăn nhiều son môi của em là ngọt ngay ấy mà.”
“Thôi đi, cái đồ không biết xấu hổ.” Kỷ Khuynh Nhan xấu hổ nói:
“Anh chuyên tâm lái xe đi. Em sẽ gọi điện cho Gia Du, bảo nó đến đón anh.”
“OK.”
Sau khi bàn chuyện chính xong, Kỷ Khuynh Nhan cúp máy, Lâm Dật tăng ga hướng về phía thành phố Dư Hàng.
Chưa đến hai giờ, Lâm Dật đã lái xe đến nơi, đồng thời nhìn thấy Lư Diễm Dân.
“Bí thư Lư, chuyện này thật sự làm phiền anh rồi.” Lâm Dật chủ động đưa tay ra, vô cùng lịch sự.
“Xem anh nói gì kìa, tôi làm như vậy không chỉ để giúp anh, mà còn giúp huyện Đông Tam chúng tôi làm việc tốt nữa.” Lư Diễm Dân lịch sự nói:
“Hơn nữa, văn bản bên trên đã đưa xuống rồi, chính sách đưa ra tương đối tốt. Nếu không có anh, huyện Đông Tam sẽ không thể có quy mô hiện tại. Người phải cảm ơn là tôi mới đúng.”
“Tôi không làm gì cả, kiếm được tiền thì đương nhiên phải trả lại cho xã hội thôi.”
Vì cùng thuộc trận doanh nhà họ Lương, hai người cũng không xa lạ gì, khen qua khen lại một hồi, Lư Diễm Dân mới bước vào chủ đề chính.
“Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi đã chọn lựa được một nhóm giáo viên xuất sắc. Trình độ thì khỏi phải bàn, hơn nữa đều có thể ký hợp đồng, không phải mấy người làm ăn qua loa lúc trước đâu.”
“Bí thư Lư đã làm thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Sau khi xong chuyện, tôi sẽ mời anh một bữa để có cơ hội được cảm ơn anh.”
“Tổng giám đốc Lâm khách sáo quá, đều là chỗ quen biết cả, không cần phải xa cách như vậy.” Lư Diễm Dân nói tiếp:
“Tôi đã thông báo xuống cấp dưới rồi, ngày mai tập trung, một giờ chiều xuất phát, khoảng hơn nửa tiếng sẽ tới nơi. Còn về việc sắp xếp như thế nào thì phiền anh liên hệ với huyện vậy.”
“Không sao, cứ giao cho tôi.”
“Được, vậy cứ thế đã, nếu có vấn đề khác, chúng ta sẽ bàn bạc qua điện thoại.”
“Được.”
Trao đổi vài câu ngắn gọn, cả hai bắt tay nhau rồi rời đi.
“Anh Lâm!”
Khi vừa bước ra khỏi khu, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.
Bất ngờ nhìn thấy Tiếu Băng lon ton chạy từ bên ngoài vào.
Tại sao cô nhóc này lại đến đây?
Cách ăn mặc của Tiếu Băng mang hơi hướng của những người nổi tiếng trên mạng, mái tóc được uốn cụp, phần dưới xoăn nhẹ.
Mặc một chiếc váy quấn màu đen, tất dài màu da, kết hợp với đôi giày cao gót có dây.
Nếu không có chiếc túi Hermes và chiếc nhẫn kim cương trên tay, thực sự rất dễ bị coi là người nổi tiếng trên mạng.
Trong lúc Lâm Dật đang sững sờ, Tiếu Băng đã lao đến và ôm lấy cổ anh.
Không hề kiêng kỵ việc tiếp xúc cơ thể.
“Dừng lại, dừng lại, mau xuống đi, cô phải xem đây là nơi nào chứ, cẩn thận bị người khác bắt được.”
Tiếu Băng cười hì hì, xuống khỏi người Lâm Dật: “Đã lâu rồi anh không tới Dư Hàng, em nhớ anh quá nên có hơi mất khống chế.”
“Làm sao cô biết tôi ở đây?”
“Hôm qua em được nghỉ, tình cờ tới đây để bàn về dự án. Sau đó bí thư Lư có nhắc tới anh, nói rằng anh có thể sẽ đến trong vài ngày tới. Em bảo anh ấy khi nào anh đến thì thông báo cho em một tiếng, vậy nên giờ em mới tới đây nè.”
“Cô đợi một lát.” Lâm Dật ngắt lời Tiếu Băng: “Cô nói được nghỉ là có ý gì? Tập đoàn không phải là của nhà cô sao? Còn có ngày nghỉ nữa à?”
“Đó không phải là việc của công ty chúng em.” Tiếu Băng nói tiếp:
“Lữ đoàn Trung Vệ gần đây không có nhiệm vụ, vì vậy em tự tìm một nơi để huấn luyện. Mỗi tuần nghỉ một ngày, hoàn toàn quản lý theo chế độ quân sự. Trong thời gian này, em không hề lười biếng chút nào.”
“Vừa nãy lúc cô ôm tôi, tôi đã có cảm nhận được rồi, đúng là có tiến bộ thật.”
Tiếu Băng cũng có chút đắc chí: “Dù bây giờ em vẫn ở cấp E, nhưng đã chạm ngưỡng cấp D rồi. Nhiều nhất là nửa năm, muốn tiến vào cấp D không còn là vấn đề.”
Theo kế hoạch cấp độ hiện tại, dù cả hai có đạt đến cùng một cấp độ thì vẫn sẽ có một khoảng cách không thể vượt qua giữa bọn họ.
Đừng nói là Lâm Dật, dù là Khưu Vũ Lạc hay Ninh Triệt cũng có một khoảng cách rất lớn.
Trong vòng ba chiêu chắc chắn có thể bị đánh ngã.
“Nhưng tôi khá tò mò. Ở Dư Hàng các cô còn có chỗ như vậy sao? Tôi ở Trung Hải lâu như vậy nhưng chưa từng nghe nói.”
“Bởi vì anh hoàn toàn không cần thứ này. Trụ sở chính của công ty an ninh này là ở Dư Hàng. Những ứng viên đặc biệt như chúng tôi phải thông qua các con đường riêng và phải chứng minh thân phận, còn phải trả một khoản học phí cao ngất trời mới được vào. Nếu không sẽ không có cơ hội.”
Lâm Dật trầm ngâm gật đầu, cảm thấy người đứng đầu tổ chức này rất có đầu óc kinh doanh.
“Đi thôi, hôm nay em sẽ sắp xếp một bữa tiệc bể bơi cho anh. Thấp nhất cũng là cup C, đảm bảo đáp ứng được yêu cầu của anh.” Tiếu Băng kéo cánh tay Lâm Dật.
“Không phải cô còn có nhiệm vụ huấn luyện sao? Chạy ra ngoài lâu như vậy không có vấn đề gì à?”
“Dù gì thì nhà họ Tiếu của em cũng là gia tộc lớn nhất ở Dư Hàng hiện nay. Em có muốn ra ngoài bọn họ cũng không thể kiểm soát được em, lẽ nào không muốn kiếm tiền nữa sao?” Tiếu Băng nói tiếp:
“Vả lại, đây cũng không phải chuyện đáng quan tâm, bây giờ anh nên quan tâm đến chuyện đi chơi với em mới phải.”
“Như vậy không hay đâu, cô cứ làm như tôi háo sắc lắm không bằng.”
“Mồm nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật đấy.”
Tiếu Băng khoác tay Lâm Dật, chuẩn bị đưa anh lên xe.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột ngột truyền đến, khiến Lâm Dật và Tiếu Băng sững sờ.
“Anh rể?”
------
Dịch: MBMH Translate