Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1645 - Chương 1643: Tống Gia Du Muốn Nổi Loạn

Chương 1643: Tống Gia Du Muốn Nổi Loạn
Chương 1643: Tống Gia Du Muốn Nổi Loạn
Chương 1643: Tống Gia Du Muốn Nổi Loạn




“Ấy…”

Hai người sững sờ trong chốc lát, Tiếu Băng vẫn đang ôm cánh tay Lâm Dật, lúc nhìn thấy Tống Gia Du bèn nhanh chóng thả tay ra, cả người như bị điện giật.

Lâm Dật vỗ vỗ trán, vừa rồi mải lo bàn chuyện công việc, quên mất rằng Gia Du sắp đến.

Hỏng rồi.

“Cô đừng hiểu lầm, tôi là bạn của anh trai cô, không phải loại quan hệ như cô nghĩ đâu.” Tiếu Băng vội vàng giải thích.

Tống Gia Du nhướng mày nhìn Lâm Dật.

“Anh rể, anh nghĩ em có thể tin được sao?”

“Anh sẽ đầu tư cho em 100 triệu.”

“Vừa nhìn đã biết hai người là bạn bè bình thường, không thể nào có loại quan hệ lộn xộn như vậy.” Tống Gia Du bước tới, cười nói.

Dưới sự cám dỗ của đồng tiền, Kỷ Khuynh Nhan đã bị bán đứng ngay lập tức.

Mặc dù Tống Gia Du cũng là người Dư Hàng, nhưng cô ấy không biết Tiếu Băng.

Cô ấy là một nữ doanh nhân trẻ bình thường, còn Tiếu Băng là giới nhà giàu hàng đầu, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, tất nhiên không có cơ hội quen biết.

“Để tôi giới thiệu, đây là em vợ của tôi, Tống Gia Du.”

“Đây là bạn của anh, Tiếu Băng.”

“Chào chị Băng.”

“Chào em, chào em.”

Hai người cùng đưa tay ra, Tiếu Băng chột dạ nói:

“Anh rể em muốn đầu tư tiền cho em, chắc là đang khởi nghiệp à? Chị cũng không có bao nhiêu, nhưng gặp nhau là cái duyên, chị sẽ đầu tư cho em 50 triệu.”

Tống Gia Du trợn tròn mắt, lên đến 150 triệu rồi, nghĩ mua chuộc tôi dễ dàng thế sao?

“Nào nào nào, đều là chỗ thân quen cả, đừng khách sáo như vậy.”

Tống Gia Du nắm lấy tay Tiếu Băng, tay còn lại lấy khoác cánh tay Lâm Dật.

“Chúng ta tìm một nơi để vừa ăn vừa nói, đây không phải là nơi để nói chuyện.”

“Đi thôi, chị cũng hơi đói rồi.”

Sau khi thảo luận về hành trình tiếp theo, ba người lên xe đi đến nhà hàng mà Gia Du nói, dựa theo bản đồ lộ trình mà Tiếu Băng đã chia sẻ.

Ba người vừa lái xe rời đi, chiếc Cullinan đậu phía sau từ từ hạ cửa sổ xe.

Một người đàn ông với làn da màu đồng đưa tay ra gảy tàn thuốc lá.

Nhìn về hướng Tiếu Băng rời đi, sắc mặt anh ta khó coi hệt như một cục nước đá.

Người đàn ông tên Tiền Ích, đến từ Công ty An ninh Long Đình.

Câu lạc bộ Long Đình đã được thành lập hơn bốn mươi năm, do ông nội của Tiền Ích là Tiền Hướng Đông sáng lập.

Nhưng vì cha của Tiền Ích không có khả năng nên đã giao công ty an ninh lại cho chú của anh ta là Tiền Lương Quân.

Anh ta thì vẫn tổ chức đào tạo cho những người khác trong công ty với vai trò trợ giảng.

Anh ta đã biết Tiếu Băng từ lâu và rất có hảo cảm với cô ta.

Tuy nhiên, bị từ chối nhiều lần khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

“Anh Ích, anh đoán đúng rồi. Cô ấy không về nhà giải quyết công việc mà chạy tới hẹn hò với người đàn ông khác.”

Người nói là một người đàn ông béo ngồi bên ghế phụ, tên là Lý Minh.

Thân hình của anh ta khác xa Tiền Ích, trình độ của anh ta cũng chỉ ở cấp E, có thể coi là tay sai đắc lực của Tiền Ích.

“Lúc xin nghỉ phép, thái độ của cô ấy rất cứng rắn, nói rằng hôm nay nhất định phải ra ngoài. Điều này không phù hợp với phong cách cư xử thường ngày của cô ấy. Dù ở nhà có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể có thái độ và biểu hiện như vậy.”

Tiền Ích thờ ơ nói.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây ạ? Cô ấy đã bỏ đi theo người khác rồi, chúng ta có phải đi theo không?”

“Không cần, tôi đã đặt một thiết bị theo dõi trong xe của cô ấy, có thể biết được mọi hành tung của cô ấy. Hiện tại đi theo chỉ để xem cô ấy muốn gặp ai thôi. Bây giờ tôi đã biết, có thể quay về được rồi.”

“Anh cứ vậy mà về sao ạ? Nhìn cái tên mặt mày trắng nõn kia không giống người tốt, nếu để anh ta thành công thì anh sẽ chịu thiệt đấy ạ.”

“Yên tâm đi, tôi tự có tính toán, sẽ không cho anh ta cơ hội này đâu.” Tiền Ích nheo mắt nói.

...

Hai mươi phút sau, ba người lái xe đến một nhà hàng Tứ Xuyên với phong cách khá ổn.

Họ gọi sáu món đặc trưng của quán, sẵn sàng để ăn một bữa no.

Ring ring ring…

Mấy món ăn vừa được dọn lên, điện thoại của Tống Gia Du đã đổ chuông.

Lắc lắc trước mặt Lâm Dật, là điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan.

“Tăng thêm 20 triệu nữa.”

“Sao anh cứ nhắc đến tiền mãi thế? Làm như em ham tiền lắm vậy.”

Tống Gia Du cằn nhằn một câu rồi bắt máy.

“Chị à, em đón được anh rể rồi, bọn em đang dùng bữa ở nhà hàng.”

“Ban đầu em định rủ vài người bạn đi cùng, nhưng anh rể không muốn gặp người ngoài, muốn dùng bữa với mình em nên giờ chỉ có hai người bọn em thôi.”

Tiếu Băng cong môi.

Người ta nói anh rể và em dâu máu thịt đồng lòng.

Cái phong cách này đúng là giống hệt nhau, không lệch đi đâu được.

“Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc anh rể thật tốt, không để anh ấy chịu đói đâu.”

“Được rồi được rồi, em cúp máy đây, bọn em phải ăn cơm rồi.”

“Anh rể, thấy em biểu diễn thế nào?”

“Biểu hiện tốt lắm.” Lâm Dật nói tiếp:

“Một con người ưu tú như em hẳn là không cần đầu tư nhiều như vậy đâu, cho nên anh quyết định thoái vốn.”

“Hả? Không phải anh nói sẽ đầu tư cho em sao? Anh không thể nuốt lời như vậy, cẩn thận em tố cáo với chị em đấy.”

“Không phải em vừa nói rồi sao, chỉ có hai chúng ta ở với nhau, cho dù em có tố cáo cô ấy cũng sẽ không tin, ngược lại còn cho rằng em đang vu khống anh nữa kìa.” Lâm Dật nói tiếp:

“Không tin em có thể ngẫm lại, xem trong lòng cô ấy, chúng ta ai nặng ai nhẹ.”

Tiếu Băng nhấp một ngụm trà, im lặng không nói gì.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Mặc dù hai người có tính cách khá giống nhau, nhưng nói về chiêu trò thì cô ấy vẫn kém hơn tổ trưởng Lâm rất nhiều, còn phải luyện tập thêm vài năm nữa.

“Anh đừng tưởng hai anh chị là người yêu thì anh có thể thay thế vị trí của em trong lòng chị ấy.” Tống Gia Du liếc mắt đưa tình:

“Em là em họ của chị ấy, bọn em có quan hệ máu mủ.”

“Đúng là có quan hệ máu mủ thật, nhưng đừng quên, em là người có tiền án.”

Vừa nhắc đến tiền án, Tống Gia Du nghĩ ngay đến việc dùng đùi cám dỗ Lâm Dật một năm trước, trong lòng không khỏi lo lắng.

Biết chuyện này không xong, cô ấy bèn khéo léo chuyển mục tiêu.

“Chị Băng, chị xem chuyện này...”

“Em yên tâm, 50 triệu của chị chắc chắn sẽ vẫn đầu tư cho em, chị không nói dối đâu.”

Với tiềm lực tài chính của nhà họ Tiếu, khoản đầu tư này chẳng là gì cả.

Hơn nữa, cô ấy còn là em vợ của tổ trưởng Lâm, có anh đứng đằng sau, dự án chắc chắn sẽ không sai đi đâu được.

Cùng lắm là kiếm được ít hơn thôi, chứ bồi thường chắc là không thể.

“Anh nhìn xem, vào thời điểm quan trọng này, anh còn không đáng tin bằng một người ngoài.”

Lâm Dật nhìn Tiếu Băng.

“Em ấy gọi cô là người ngoài kìa, cô có chắc là vẫn muốn đầu tư cho em ấy không?”

“Đừng đừng đừng, em lỡ miệng, em lỡ miệng, chỉ cần chị đầu tư cho em, đừng nói gọi là chị, có bảo em gọi chị dâu em cũng gọi.”

“Nói vậy thì nghiêm trọng quá, chị thật sự không xứng được với anh rể em.” Tiếu Băng che miệng cười:

“Tóm lại em đừng hiểu lầm là được, bọn chị chỉ thân thiết chút thôi, không phải loại quan hệ không thể nói cho người khác biết đâu.”

“Cái này em biết, từ đầu em đã không hiểu lầm rồi. Nhưng 50 triệu thì vẫn nên đầu tư, đây là một chuyện khác.”

Lâm Dật: ...

Tiếu Băng: ...

Em dâu của tổ trưởng Lâm đúng là lợi hại mà!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment