Chương 1645: Tiếp Theo, Ai Trong Các Người Lên?
Chương 1645: Tiếp Theo, Ai Trong Các Người Lên?
"À, đây không phải là Băng Băng sao?"
Tiền Ích nhìn Tiếu Băng, giả vờ bất ngờ nói: "Sao cô lại ở đây? Cô tới ăn cơm với bạn à?"
"Anh bớt giả vờ ngớ ngẩn để lừa tôi đi. Sao anh lại muốn đập xe của bạn tôi?"
"Xe của bạn cô?"
Tiền Ích lùi lại một bước, nhìn chiếc xe của Lâm Dật, vừa cười vừa nói:
"Cô xem chuyện này ầm ĩ thành như vậy, chúng tôi tới giáo huấn người khác, không ngờ đập nhầm xe, thật ngại quá."
"Tôi thấy các anh cố ý!" Tiếu Băng lạnh mặt nói:
"Anh tốt nhất cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, bằng không tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!"
"Không đến mức đấy chứ? Chỉ đập một chiếc xe thôi, có gì lớn đâu. Với quan hệ của hai chúng ta còn phải bồi thường sao?"
Tiền Ích châm điếu thuốc, nhìn Lâm Dật giống như khiêu khích, nói:
"Tôi trông thằng nhóc này cũng không giống người tốt lắm, nói không chừng anh ta lừa chiếc xe này ở đâu tới thôi, đập lại đập, có chuyện gì lớn chứ? Nhưng cô tốt nhất nên nhắc nhở anh ta một chút, gần đây trị an ở Dư Hàng không tốt lắm, đừng để bị thương."
Tiền Ích nói xong lại phất tay, đánh tiếng với người bên cạnh:
"Đi thôi, chúng ta tìm chỗ uống rượu thôi."
"Đập xe của tôi xong lại muốn rời đi dễ dàng như vậy sao?"
Đám người Tiền Ích đứng lại. Bọn họ còn tưởng Tiếu Băng sẽ ra mặt thay người đàn ông này.
Không ngờ anh lại tự mình mở miệng.
Không thể không nói, lá gan của gã trai bao này còn không nhỏ đâu.
"Anh xác định là đang nói chuyện với chúng tôi chứ?"
Tên đàn em Lý Minh đi tới nói:
"Có phải anh cảm thấy ở bên cạnh chị Băng thì có người chống lưng cho anh không? Anh lại dám muốn làm gì thì làm ở trước mặt chúng tôi à?"
"Tôi không biết tại sao anh làm như vậy, tôi tới Dư Hàng cũng không muốn gây sự. Các anh giao tiền bồi thường, chuyện này coi như xong. Nhưng nếu các anh không bồi thường, vậy chúng ta có thể từ từ tâm sự."
"Từ từ tâm sự à?" Lý Minh nói với vẻ mặt khoa trương:
"Anh muốn nói chuyện với chúng tôi sao? Gọi cảnh sát à? Ha ha, nào nào, tôi có điện thoại đây, tôi gọi 110 giúp anh nhé."
Tiền Ích và người bên cạnh anh ta đều cười phá lên.
Một gã trai bao bình thường lại dám uy hiếp mình?
Chờ đánh tới trên người gã, gã mới biết được sự lợi hại của mình.
Mà trong quá trình này, Tiếu Băng không nói lời nào.
Những người này tự mình đâm đầu vào chỗ chết, vậy chẳng trách được người khác.
"Trông dáng vẻ này của các anh là cố ý gây sự đúng không?" Lâm Dật thản nhiên nói.
"Xem đi, anh nói chuyện như vậy là không đúng rồi. Chúng tôi không cố ý nhằm vào anh, chỉ đập nhầm xe thôi, sao có thể nói là cố ý gây sự chứ?" Lý Minh nói:
"Nhưng mà... chúng tôi lười giải thích nhiều, anh thích nghĩ thế nào thì tùy, nhưng anh tốt nhất nên thức thời một chút. Chị Băng vẫn không nói gì, anh nên hiểu điều đó có nghĩa là gì đấy, đừng tự làm mình mất mặt."
Lâm Dật cười: “Tôi thật sự rất muốn biết điều đó có ý nghĩa gì đấy."
"Có phải đầu óc anh có vấn đề không? Chuyện này còn phải nói nữa sao?" Lý Minh nói với vẻ mặt khoa trương:
"Cô ta cũng không dám nói lên tiếng, anh còn ở đây làm màu, có phải là có chút..."
Bốp!
Lý Minh còn chưa nói xong, Lâm Dật đã tát một phát lên trên mặt anh ta.
Một cái tát này đánh xuống, dường như cả thế giới đều yên lặng.
Ngoại trừ Tiếu Băng, không ai ngờ được Lâm Dật sẽ ngang nhiên tát vào mặt Lý Minh!
Muốn tìm chết sao?
"Mẹ mày, mày to gan, lại dám đánh ông đây. Mẹ kiếp, tao giết chết mày!"
Lý Minh nổi giận!
Anh ta không thể nhịn được nữa!
Mặc dù mình chỉ là một kẻ bám càng nhưng trình độ là cấp E chân chính đấy!
Không ngờ mình lại bị một gã trai bao rác rưởi tát một cái!
Điều này là sỉ nhục cực lớn đối với anh ta!
"Mẹ kiếp, tao phải giết chết mày!"
Anh ta tức giận mắng một tiếng!
Lý Minh vung nắm đấm đánh về phía Lâm Dật!
Anh ta không hề có ý định nương tay!
Bốp!
Một tiếng động vang dội lại truyền đến, nắm đấm của Lý Minh dừng lại giữa không trung.
Anh ta thình lình phát hiện ra Lâm Dật tự nhiên lại nắm lấy nắm đấm của mình!
"Sao có thể như vậy được?"
Đám bạn của Lý Minh đồng thời kinh ngạc kêu lên một tiếng!
Dù nói thế nào, trình độ của Lý Minh cũng đạt đến cấp E!
Trình độ cận chiến còn mạnh hơn lính đặc công, anh ta làm sao có thể đỡ được?
Mẹ nó!
Lý Minh cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Dật, lại phát hiện mình làm thế nào cũng không có tác dụng.
Cảm giác giống như bị cái kìm kẹp chặt vậy!
"Với trình độ này của anh còn dám gây sự với tôi à?"
Vù bịch!
Lâm Dật không cho Lý Minh có thêm cơ hội nói chuyện, giơ chân đá vào trên bụng của anh ta!
Phụt!
Lý Minh phun ra một búng máu, bụng đau đến mức co quắp lại, quỳ dưới đất, dù thế nào cũng không đứng dậy được!
"Tiếp đi, tôi xem anh trừng trị tôi thế nào."
Vù bịch!
Lại là một phát đá mạnh vào trên ngực anh ta!
Lý Minh trợn tròn mắt, biểu cảm dừng lại trong nháy mắt.
Nhưng anh ta không kiên trì được mấy giây đã ngất đi.
Đám người Tiền Ích nhin thấy tình cảnh bi thảm của Lý Minh đều sửng sốt.
Không ai ngờ được Lâm Dật lại ác như vậy!
Quả thật không xem Lý Minh là con người!
Thứ hai, anh có thể đánh bại Lý Minh, hơn nữa còn dùng cách thức nghiền ép như vậy!
Điều đó đủ để chứng minh anh cũng nắm giữ cách phát lực từ đan điền!
Anh cũng không phải là người bình thường!
Tiền Ích nghĩ đến đây thì híp mắt lại, lạnh lùng nói:
"Thật sự khiến người ta bất ngờ, vậy mà anh lại cùng một loại người với chúng tôi."
"Đừng dát vàng lên mặt mình, đám vô dụng các người còn không xứng nhập bọn với tôi."
"Mẹ nó, tao giết chết mày!"
Người bên cạnh Tiền Ích tức giận mắng một tiếng, đồng loạt xông về phía Lâm Dật!
"Tất cả dừng tay!"
Tiếu Băng hừ lạnh nói: "Các người tốt nhất nên lùi lại. Tôi nói trước, nếu các người còn dám bước thêm một bước, sẽ phải tự gánh lấy hậu quả!"
"Ha ha... thế nào, sợ rồi à?"
Tiền Ích cười lạnh: “Tôi vốn không định truy cứu trách nhiệm của anh ta, nhưng anh ta đánh Lý Minh, vậy chuyện này lại không thể trách tôi được. Dù gì cậu ấy cũng là người đi chung với tôi, tôi phải đòi lại công bằng cho cậu ấy!"
"Vậy tự gánh lấy hậu quả!"
"Cô đừng đứng đó dọa người. Tôi biết nhà họ Tiếu cô là gia tộc hàng đầu ở Dư Hàng, nhưng thân phận như vậy không có tác dụng với tôi. Người như chúng ta, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện!"
Tiền Ích vừa nói vừa nhìn Lâm Dật.
"Xảy ra chuyện như vậy, chúng ta phải chơi thật! Ra tay đi!"
Tiền Ích ra lệnh một tiếng, mười mấy người do anh ta dẫn đến lại đồng thời xông về phía Lâm Dật!
"Đồ không biết chết sống!"
Lâm Dật lạnh lùng nói nhỏ một câu, rút con dao găm giắt sau lưng ra, nắm lấy cổ áo của người đầu tiên xông tới!
Anh đâm thẳng về phía bụng dưới gã!
A...
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến!
Người đầu tiên xông tới che vết thương của mình, cảm giác mình giống như một quả bóng bị xì hơi, sức lực trên người đều bị rút ra, trợn mắt nằm trên mặt đất!
Thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Dật lại một lần nữa trấn áp đám người Tiền Ích!
Lần này, không còn ai dám động đậy nữa.
Tất cả đều đứng ngây ra, nếu không cẩn thận, mình cũng sẽ phải nằm trên mặt đất giống như hai người bọn họ.
Lâm Dật ngồi xổm xuống, dùng quần áo của Lý Minh lau máu trên con dao găm.
"Kế tiếp, ai trong các người lên?"
------
Dịch: MBMH Translate