Chương 1646: Anh Phải Cảm Thấy May Mắn Vì Tâm Trạng Anh Ta Tốt
Chương 1646: Anh Phải Cảm Thấy May Mắn Vì Tâm Trạng Anh Ta Tốt
Thấy cảnh tượng vô cùng thê thảm như vậy, muốn nói không sợ cũng là giả.
Hơn nữa, bọn họ ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng!
Người đàn ông trước mắt này còn mạnh hơn bất kỳ người nào trong số bọn họ!
Đừng nói là một đánh một, cho dù bọn họ đánh hội đồng, cũng chưa chắc đã là đối thủ của người này.
Mọi người mơ hồ cảm thấy Lâm Dật có thể đã đạt tới trình độ cấp D.
Dựa vào đám người trước mặt mà muốn đối phó anh sao? Chắc chắn không thể làm được!
Phải để anh Ích đứng ra mới được.
"Các người đều lùi lại đi!"
Tiền Ích không bắt những người này hi sinh không biết sợ, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dật, chậm rãi đi tới chỗ cách anh ba mét.
"Tôi đã thật sự đánh giá thấp về anh." Tiền Ích quan sát Lâm Dật nói:
"Có thể đánh bọn họ tới tình trạng này, chắc hẳn anh đã đạt đến cấp D nhỉ?"
"Thông minh."
Tiền Ích biết được trình độ của Lâm Dật, trong lòng cũng tự tin hơn.
Mình cũng là cấp D, cho dù ở trên cùng một trình độ, nhưng thiên phú và thời gian huấn luyện khác nhau, mình muốn dạy cho anh ta một bài học, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
"Hai người anh em của tôi bị anh đánh thành như vậy, có phải anh nên bồi thường cho tôi?"
"Anh Ích, chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh ta được, phải bắt anh ta phải trả giá đắt!"
Có Tiền Ích đứng ra làm chỗ dựa, mười mấy người phía sau anh ta cũng không sợ Lâm Dật nữa.
Mỗi người đều lớn lối, chỉ trỏ nói xấu anh.
Anh Ích là sĩ quan huấn luyện chỉ đạo bọn họ, trình độ bản thân đã vượt qua thử thách, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến phong phú.
Ở trong cả thành phố Dư Hàng này, cũng chỉ có lão đại nhà họ Ngụy có thể đánh với anh ta không phân thắng bại.
Thậm chí có thể nói anh Ích là vô địch ở trình độ cấp D.
Bọn họ căn bản không cần sợ gã!
"Anh cảm thấy có khả năng đó sao?" Lâm Dật vừa cười vừa nói,
Hoàn toàn không để mắt tới Tiền Ích.
"Nếu cho anh mặt mũi anh lại không cần, vậy tôi đành phải nói tiếng xin lỗi rồi, hôm nay anh sẽ không thể ra khỏi thành phố Dư Hàng được!"
Tiền Ích vừa dứt lời đã vung nắm đấm về phía Lâm Dật!
Mọi người nhìn Lâm Dật với vẻ tươi cười lãnh đạm, muốn bỏ đá xuống giếng.
Dường như bọn họ đã thấy cảnh tượng anh quỳ xuống xin tha.
Nhưng vào lúc này, bọn họ nghe được một tiếng hét thảm!
Bọn họ thình lình phát hiện, người đàn ông kia lại đá một phát vào trên người anh Ích!
Vào giờ phút này, đòn tấn công của Lâm Dật chẳng khác nào một cái búa tạ đập xuống người Tiền Ích!
Làm anh ta thậm chí còn chẳng có cơ hội phản ứng!
Nếu không phải phía sau có người đỡ, anh ta đã chật vật ngã xuống đất rồi.
Khụ khụ khụ!
Tiền Ích che ngực mình, bắt đầu ho dữ dội.
Ngay cả áo trên ngực cũng bị máu nhuộm đỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều hoảng hốt lo sợ.
Không ai ngờ được, anh Ích đánh khắp Dư Hàng không địch thủ trong lòng bọn họ lại bị một người khác đánh bại chỉ bằng một chiêu!
Trong mắt Tiền Ích lộ vẻ vẻ kiêng kỵ, nhìn Lâm Dật, cũng không còn kiêu căng như vừa rồi.
Lâm Dật chậm rãi bước từng bước về phía Tiền Ích.
Đám người đứng phía sau anh ta đều bị khí thế khủng khiếp bao phủ trên người Lâm Dật dọa cho lùi về phía sau, không dám đứng chung với Tiền Ích nữa.
Lâm Dật đứng trước mặt Tiền Ích, từ trên cao nhìn xuống anh ta.
"Đang yên đang lành, vì sao anh lại tới trêu chọc tôi chứ? Chúng ta không thù không oán, cũng đâu cần phải làm vậy?"
"Tôi thừa nhận mình không phải là đối thủ của anh, chấp nhận thua cuộc. Tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa, khụ khụ khụ..."
Tiền Ích bắt đầu ho dữ dội, trong ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn: “Bằng không tôi sẽ không để cho anh bước ra khỏi Dư Hàng!"
"Tôi biết một chút về tình hình của anh, chắc là người của công ty bảo an Kim Đỉnh."
"Không sai, đó đúng là công ty nhà chúng tôi."
Tiền Ích cũng không ngờ Lâm Dật biết được những điều này.
Chắc chắn đều là do Tiếu Băng nói cho anh ta biết.
"Anh phải biết rằng một số việc, mặc dù nhà họ Tiếu là gia tộc hàng đầu ở Dư Hàng, nhưng đây chẳng qua là ngoài mặt nổi thôi, nếu đơn thuần so đấu về thực lực, chúng tôi cũng không kém gì bọn họ."
Tiền Ích nói không sai, Gia tộc đứng đầu phần nhiều là chỉ là tích lũy trên phương diện tài sản.
Mà Tiếu Băng đi tới lữ đoàn Trung Vệ, nói trắng ra cũng vì củng cố địa vị của gia tộc, từ đó thu được nhiều lợi ích hơn.
Nhưng nếu loại bỏ khoản tiền tài này, có lẽ nhà họ Tiếu vẫn thật sự kém hơn nhà họ Tiền.
"Sau đó thì sao, anh muốn nói gì?" Lâm Dật nói với Tiền Ích:
"Lẽ nào anh cảm thấy như vậy là, có thể uy hiếp được tôi à?"
"Anh không cần giả vờ cứng rắn, mọi người đều là người trưởng thành, sẽ cân nhắc lợi hại." Tiền Ích cười lạnh nói:
"Tôi đã đặt mối quan hệ lợi và hại ở trước mặt anh, về phần nên làm thế nào, chắc anh đã biết rồi, tôi không muốn lại nói nhiều với anh nữa..."
Vù bịch!
Lâm Dật làm một cú đá xoay người, đá mạnh lên trên mặt Tiền Ích.
Dưới lực lượng cực lớn công kích tới, cơ thể Tiền Ích không chịu sự khống chế, bay chếch sáng một bên.
Nhưng lần này, không ai đỡ anh ta, anh ta ngã mạnh xuống đất, cảm giác xương cốt cũng muốn rời ra từng mảnh.
Lâm Dật đi tới, nắm lấy cổ áo của Tiền Ích.
"Nhắc lại lời anh vừa nói?"
So với vừa rồi, thái độ của Tiền Ích đã có sự thay đổi lớn, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn biến mất, ngược lại trở nên hoảng sợ.
"Tôi... tôi sai rồi, vừa rồi là tôi không đúng, anh thả tôi về đi."
"Sớm biết vậy, trước đây cần gì phải làm thế, tự nhiên bị đánh một trận, tôi cũng cảm thấy không đáng thay cho anh." Lâm Dật lãnh đạm nói:
"Nhưng tôi đã gặp qua nhiều người như anh rồi, miệng nói xin lỗi có vẻ thành tâm thành ý lắm, chờ sau khi về sẽ tìm người tới báo thù. Nhưng tôi cũng không quan tâm. Tối nay tôi sẽ ở đây, nếu anh muốn tìm người tới trả thù, cứ việc đến khách sạn tìm tôi, bất kể là tới bao nhiêu người, tôi đều tiếp hết."
Tiền Ích không nói gì.
Bởi vì lời anh nói chính là suy nghĩ của anh ta!
Tốt xấu gì anh ta cũng là nhân vật có máu mặt trong vòng này.
Bây giờ anh ta bị đánh thành như vậy, anh ta không có cách nào tiếp nhận được.
Nếu không thể trả được mối thù này, mình cũng không xứng ở lại thành phố Dư Hàng nữa.
"Anh Lâm."
Lúc này, Tiếu Băng đi về phía Lâm Dật.
"Bọn họ đã nhận được một bài học rồi, thôi dừng ở đây đi. Xung quanh đông người như vậy, nếu làm ầm ĩ lên cũng không tốt."
Lâm Dật cũng biết thân phận của mình đặc biệt, có một số việc vẫn phải có chừng mực.
Hơn nữa những kẻ giống như chó không đổi được tính ăn shit này, trừ khi giết chết bọn họ, bằng không chắc chắn bọn họ sẽ lại tới gây phiền toái.
Chẳng qua bây giờ có không ít người đứng xem bên đường, thật sự không tiện ra tay cho lắm, dứt khoát tha bọn họ một lần đi.
Lâm Dật vung tay, ném Tiền Ích ra ngoài, sau đó xoay người quay trở lại khách sạn.
Tiền Ích ngồi tê dại trên mặt đất, mở miệng thở hổn hển từng hơi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiếu Băng, không dời.
"Tiếu Băng, tôi rơi xuống tình cảnh này, chắc cô hài lòng rồi chứ?"
"Là các anh đến gây sự, liên quan gì đến tôi?"
"Bây giờ cô nói những điều này cũng vô ích thôi. Tôi nói cho cô biết, cho dù nhà họ Tiếu các cô là gia tộc đứng đầu, tôi cũng không sợ cô. Hai nhà chúng ta xem như đã kết mối thù sông núi rồi!"
Tiếu Băng nhìn Tiền Ích, nói với vẻ mặt không hề thay đổi:
"Vậy tôi cũng nói cho anh biết, anh cần phải cảm thấy may mắn vì hôm nay tâm trạng anh ấy tốt, bằng không anh có thể trở về hay không, cũng không chắc đâu."
------
Dịch: MBMH Translate