Chương 1647: Lục Bắc Thần Lòng Dạ Hẹp Hòi
Chương 1647: Lục Bắc Thần Lòng Dạ Hẹp Hòi
Tiền Ích và người anh ta dẫn đến đều ngây người ngay tại chỗ.
Bọn họ chỉ dám nhìn hai người rời đi, không dám nói nhiều.
"Anh Ích, làm sao bây giờ?"
Một người trong đó bước tới, đỡ Tiền Ích nói.
"Chúng ta về trước, đưa đám người Lý Minh tới bệnh viện, sau đó tôi sẽ xử lý chuyện này."
"Em biết rồi."
...
Sau khi xử lý xong chuyện của Tiền Ích, Lâm Dật và Tiếu Băng trở lại khách sạn, cũng bồi thường cho nhân viên của khách sạn.
Sau đó bọn họ tiếp tục bữa tiệc áo tắm của mình, không hề bị ảnh hưởng.
"Anh Lâm, tìm người xử lý đám người kia chứ?" Bên bể bơi, Tiếu Băng nhìn Lâm Dật hỏi.
"Chắc chắn phải xử lý rồi, nhưng không cần tìm người."
"Thật ra chú của Tiền Ích còn rất lợi hại, hình như đã sờ được tới ngưỡng cấp C, tính là nửa cấp C." Tiếu Băng nghĩ ngợi nói:
"Nghe nói ông ta còn từng giao đấu với người cấp C, đánh rất lâu mới bị thua. Tôi cảm giác chắc hẳn có thể xem là vô địch trong cấp D, bằng không công ty nhà bọn họ cũng không thể có danh tiếng lớn như vậy được."
"Dù vậy cũng không cần hoảng." Lâm Dật nói: "Cứ để bọn họ tới là được rồi."
"Tổ trưởng thật ngầu." Tiếu Băng nhấp một hớp nước trái cây: “Vậy chúng ta lại chờ ở đây đi."
Lâm Dật gật đầu: “Không cần cố tình để ý tới bọn họ, nhiều cô gái với đường cong quyến rũ như vậy thơm ngon bao nhiêu, nghĩ tới bọn họ làm gì?"
Tiếu Băng cười hì hì: “Nhưng chuyện này là do tôi mà ra, giờ lại làm phiền tổ trưởng xử lý giúp tôi."
"Tôi biết vấn đề xảy ra ở trên người cô mà."
"Ấy, nói thế nào thì tôi cũng là thành viên trong tổ của anh, anh giúp tôi chút việc cũng chẳng là gì cả." Tiếu Băng nói:
"Cùng lắm thì để anh quy tắc ngầm là được rồi."
"Tôi cảm giác cô đang giở trò lưu manh với tôi."
"Mẹ kiếp, chúng ta không thể chơi đùa vui vẻ à?"
...
Bệnh viện số 1 trực thuộc đại học Y Dư Hàng.
Sau khi ra khỏi khách sạn, ba người đã được đưa đến đây.
Còn cả người nhà của ba người biết được tin tức con nhà mình bị thương, cũng lập tức đến đây.
Ba người đang đứng trước giường bệnh của Tiền Ích.
Một người trong đó chống gậy, râu tóc bạc trắng, đã cao tuổi.
Hai người còn lại đều là đàn ông trung niên, hơn năm mươi tuổi, gương mặt thâm trầm.
Ông già chống gậy tên là Tiền Hướng Đông, là ông nội của Tiền Ích.
Hai người đàn ông trung niên khác, một người tên là Tiền Lương Hải, là ba của Tiền Ích, một người có dáng vẻ cao to tên là Tiền Lương Quân, là chú hai của Tiền Ích.
"Bác sĩ, tình trạng của con trai tôi thế nào?" Tiền Lương Hải hỏi.
"Gãy hai cái xương sườn nhưng không có gì đáng ngại, dưỡng bệnh mấy tháng là khỏe thôi." Bác sĩ nói:
"Tình trạng của hai người còn lại nghiêm trọng hơn, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng."
Xác định Tiền Ích an toàn, người nhà họ Tiền đều thở phào nhẹ nhõm.
"Con trai, con còn nhớ rõ người đánh con trông thế nào không?" Tiền Lương Hải khẽ hỏi.
"Con nhớ, gã đang ở khách sạn Khải Duyệt, bây giờ đi qua đó là có thể tìm được gã!"
"Chuyện này tạm thời không nên nóng vội." Tiền Hướng Đông nói:
"Trình độ của gã cao hơn cháu, hơn nữa còn đi cùng với con bé nhà họ Tiếu, người như vậy chắc chắn phải có bối cảnh rất sâu, nếu mạo muội ra tay, nói không chừng sẽ gây bất lợi cho chúng ta."
"Lẽ nào lại bỏ qua chuyện này?" Tiền Lương Quân nói:
"Nói thật, những gia tộc lớn ở Trung Hải kia không có một gia tộc nào có thể khiến cho ba để mắt tới. Gã đánh cháu trai của ba, đây chính là ngang nhiên khiêu khích!"
"Những gia tộc bình thường tất nhiên không cần sợ hãi, nhưng các người đừng quên lữ đoàn Trung Vệ!"
Tiền Hướng Đông xúc động nói, dường như nghĩ đến chuyện năm đó.
"Ba nghe nói con bé nhà họ Tiếu kia đã vào lữ đoàn Trung Vệ, mà người đàn ông bên cạnh cô ta lại có trình độ cao như vậy, nói không chừng bọn họ cùng một nhóm."
Nghe được mấy từ "lữ đoàn Trung Vệ", anh em nhà họ Tiền đều im lặng.
Đây là tổ chức thần bí thuộc sự quản lý của Hoa Hạ, nhà họ Tiền tất nhiên không thể so sánh được.
Nếu người đánh con trai mình bị thương đúng là từ lữ đoàn Trung Vệ đi ra, chuyện này lại dễ xử lý rồi.
"Con cảm thấy không cần để ý tới những chuyện này." Tiền Lương Quân nói:
"Con qua đó một chuyến, xử lý chuyện này, cho dù gã đúng là người của lữ đoàn Trung Vệ, chúng ta cũng có thể trốn trách được trách nhiệm, bởi vì gã chưa từng thể hiện ra thân phận."
"Vậy cũng không phải là cách hay. Có vài lúc, lữ đoàn Trung Vệ không nói đạo lý đâu." Tiền Hướng Đông nói:
"Ba từ đó đi ra nên biết, cho dù bọn họ ngoài mặt tỏ ra không truy cứu, nhưng sẽ ngầm đánh nhà họ Tiền, cũng sẽ làm chúng ta bị tổn thất lớn."
"Nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện này được."
"Đừng sốt ruột, để ba gọi điện thoại tìm hiểu thân phận của gã đã."
Tiền Hướng Đông lấy ra điện thoại, gọi cho Lục Bắc Thần.
Năm đó, Tiền Hướng Đông đã từng làm lính trong lữ đoàn Trung Vệ, gia nhập lữ đoàn Trung Vệ cùng thời với Lục Bắc Thần.
Nhưng Lục Bắc Thần có tài năng hơn người, trí tuệ siêu quần, rất nhanh đã thăng chức, Tiền Hướng Đông làm rất nhiều năm, sau đó mới miễn cưỡng lên chức tổ trưởng.
"Lãnh đạo cũ."
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tiền Hướng Đông cười ha hả nói, lại giống như một ông lão hiền hòa.
"Ông đã rất lâu không gọi điện thoại cho tôi rồi. Không phải nói tháng sau ông sẽ tới Yến Kinh à? Bao giờ tới vậy?"
"Sắp rồi. Đến lúc đó hai chúng ta chắc chắn phải uống một chút đấy."
"Tôi đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn tốt rồi, ông qua là được."
"Cảm ơn lãnh đạo cũ chiêu đãi." Tiền Hướng Đông vừa cười vừa nói:
"Nhưng bên phía tôi xảy ra chút chuyện, muốn hỏi thăm ông về một người."
"Ông cứ nói đi."
"Cháu tôi bị người ta đánh, người này có trình độ rất cao, tôi hơi nghi ngờ gã là người của lữ đoàn Trung Vệ."
"Người của lữ đoàn Trung Vệ..."
Lục Bắc Thần nói nhỏ một câu: “Có biết đối phương tên gì không?"
"Cái này thì chưa biết, nhưng hình như họ Lâm, cháu tôi còn nhớ dáng vẻ của gã."
"Nói cho tôi biết đi."
Sau đó, thông qua lời Tiền Ích nói, Tiền Hướng Đông hình dung một chút về mặt mũi của Lâm Dật cho Lục Bắc Thần nghe.
Bên kia, Lục Bắc Thần suy nghĩ mấy giây, cảm giác người đối phương miêu tả có hơi giống Lâm Dật.
Hơn nữa, họ cũng đúng. Đối phương còn có to gan như vậy, cũng phù hợp với phong cách hành sự của Lâm Dật.
Quan trọng nhất, còn là chuyện xảy ra ở Dư Hàng, cách Trung Hải hơn hai trăm cây số, hình như có thể đúng là anh thật.
Nhưng không hoàn toàn xác định 100%, Lục Bắc Thần sẽ không đưa ra đáp án chính xác.
"Chuyện này, tôi thật sự không dễ phán đoán. " Lục Bắc Thần nói:
"Nhưng xảy ra chuyện như vậy, các người muốn thế nào?"
"Nếu đối phương là người của lữ đoàn Trung Vệ, có liên quan tới ông, tôi sẽ không truy cứu chuyện này. Nếu không phải, tôi định tự mình xử lý, sẽ không dễ tha cho gã."
"Ông không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cứ dựa theo suy nghĩ của ông mà làm đi. Dù có phải là người của lữ đoàn Trung Vệ cũng không sao, không thể dựa vào chút thân phận lại bắt nạt người khác được."
Cho dù còn chưa thể xác định có phải là Lâm Dật không, nhưng Lục Bắc Thần cũng không sợ.
Ông ta ít nhiều vẫn biết rõ về trình độ của nhà họ Tiền.
Bọn họ muốn đối phó với Lâm Dật sao? Còn không có khả năng đó đâu. Vậy dứt khoát mặc kệ ông ta đi.
Tiền Hướng Đông vui mừng ra mặt: “Vậy thì cám ơn lão lãnh đạo."
------
Dịch: MBMH Translate