Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1650 - Chương 1648: Cho Dù Cậu Là Người Của Lữ Đoàn Trung Vệ Cũng Vô Ích

Chương 1648: Cho dù cậu là người của lữ đoàn Trung Vệ cũng vô ích
Chương 1648: Cho dù cậu là người của lữ đoàn Trung Vệ cũng vô ích
Chương 1648: Cho dù cậu là người của lữ đoàn Trung Vệ cũng vô ích




"Ba, đối phương nói thế nào?" Tiền Lương Quân hỏi.

"Lãnh đạo cũ của ba nói, bất kể đối phương là ai, cho dù là người của lữ đoàn Trung Vệ cũng không sao, bảo chúng ta tự mình xử lý, ông ta sẽ không quản chuyện này." Tiền Hướng Đông hơi xúc động, nói:

"Xem ra đã nhiều năm như vậy, ông ta vẫn xem ba là người của mình, đổi lại là người bình thường, sẽ không nể mặt như vậy đâu."

Hai anh em nhà họ Tiền gật đầu, cũng công nhận cách nói này.

Đối phương là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp của Hoa Hạ, có thể đối xử với nhà họ Tiền đã là đặc biệt chăm sóc rồi.

"Ông nội, mọi người thương lượng có kết quả chưa? Rốt cuộc định làm thế nào?"

"Cháu ở đây cố gắng dưỡng thương, đợi lát nữa bọn ông sẽ đi qua đó một chuyến. Gã đánh gãy hai cái xương sườn của cháu, vậy ông sẽ đánh gãy hai chân của gã!"

"Không được, cháu cũng muốn đi cùng!"

"Hồ đồ, cháu còn đang bị thương, cố gắng ở lại bệnh viện dưỡng thương, đừng lộn xộn!"

"Cháu có thể ngồi xe lăn, chỉ cần không hoạt động mạnh thì không có vấn đề gì. Ông để cháu đi cùng đi." Tiền Ích hằn học nói:

"Nếu không thể trả được mối thù này, sau này cháu thậm chí không thể ngủ ngon được."

Ba người nhìn nhau, Tiền Hướng Đông nói:

"Đi hỏi bác sĩ xem sao. Nếu được thì đưa nó đi cùng."

"Vâng."

...

Bữa tiệc bể bơi tối hôm đó diễn ra tới gần sáng mới kết thúc.

Hai người không vội đi nghỉ, tìm một quán ăn bên đường gần đó ăn ít bánh bao chiên và xiên nướng xong mới hài lòng quay trở lại.

So với nguyên liệu nấu ăn trong khách sạn cao cấp, Lâm Dật càng thích ăn ở các quán ven đường này hơn.

"Anh Lâm, tôi đi ngủ đây." Tiếu Băng đứng ở cửa phòng Lâm Dật, vừa ngáp vừa hỏi:

"Ngày mai anh có bận gì không?"

"Tôi sẽ đi tới huyện Đông Tam một chuyến, có vài việc cần xử lý. Cô có việc gì à?"

"Dựa theo kế hoạch ngày mai là phải huấn luyện. Nhưng xảy ra chuyện này, sau này cũng không cần đi nữa, cho nên rảnh rỗi không có việc gì, đang tính ngày mai sẽ đi cùng với anh."

"Cũng được, cô xem mà làm."

Lâm Dật cũng ngáp một cái, nhìn đồng hồ đeo tay. Giờ đã hơn hai giờ sáng, anh cũng tính trở về phòng ngủ.

"Chúc ngủ ngon."

Cửa phòng của hai người đối diện nhau, sau khi thương lượng xong chuyện hôm sau, bọn họ đều quay vào phòng nghỉ ngơi.

Nhưng vào lúc này, cửa thang máy của khách sạn mở ra, người nhà họ Tiền với vẻ mặt vô cảm bước ra.

"Người đàn ông kia đang ở phòng 1706 à?" Tiền Hướng Đông nói.

"Đúng vậy, cháu đã hỏi thăm rõ ràng rồi!" Tiền Ích ngồi trên xe lăn nói.

"Đi theo ông."

Người nhà họ Tiền và mười mấy người bạn của Tiền Ích hùng hổ đi về phía phòng của Lâm Dật.

Cốc cốc cốc!

Tiền Lương Quân đứng ở trước cửa phòng, dùng chân đá vài cái, vô cùng không khách sáo.

Cạch!

Nhưng người mở cửa ra trước không phải là Lâm Dật, mà là Tiếu Băng ở phía đối diện.

Mặc dù buồn ngủ, nhưng cô còn đang bôi kem đắp mặt nạ trước khi ngủ, nghe bên ngoài vọng tới tiếng đá cửa đã lập tức kéo mặt nạ xuống, xông ra.

Cô cũng không ngờ người nhà họ Tiền sẽ tới nhanh như vậy.

Tiền Lương Hải nhìn Tiếu Băng, nói:

"Tôi và nhà họ Tiếu các cô còn có rất nhiều hợp tác kinh doanh, hai bên cũng quen biết với nhau. Nhưng cô lại giật dây cho người khác đánh gãy xương sườn của con trai tôi, hành động như vậy thật sự làm tôi rất thất vọng."

"Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi." Tiếu Băng nói năng đúng mực:

"Là con trai ông đập xe của bạn tôi trước, hơn nữa còn khiêu khích anh ấy, như vậy cũng có thể trách chúng tôi được sao?"

"Chỉ là một chiếc xe thôi, lẽ nào lại phải trả giá đắt như vậy sao?" Tiền Lương Hải khẽ nói:

"Hơn nữa tôi nhớ chỉ là đập nhầm xe, cô và bạn cô lại thật sự quá đáng, cũng đừng trách chúng tôi truy cứu tới cùng."

"Đập nhầm xe thì không sao, nhưng lại không định bồi thường gì, vậy là các người không đúng."

"Tôi không muốn nghe bất kỳ lý do nào nữa. Nói chung, chuyện này không liên quan gì đến cô, hi vọng cô tránh sang một bên, đừng xen vào."

Cạch!

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra, Lâm Dật với quần áo không chỉnh tề đi ra.

"Mẹ nó, tôi vừa mới ngủ, các người lại tới đây gây sự, thật biết cách tới đúng lúc đấy."

A...

Không ai ngờ được, Lâm Dật vừa ra đã mở miệng chửi người.

Nhìn mặt Lâm Dật, Tiền Ích ngồi trên xe lăn lại tức giận.

"Tôi cho anh biết, hôm nay anh đừng mong ra khỏi khách sạn này, tốt nhất là gọi điện thoại cho 120 ngay bây giờ đi."

"Được."

Ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Dật thật sự cầm lấy điện thoại bấm số gọi tới 120.

"Cậu đúng là rất tự hiểu mình đấy." Tiền Lương Quân lãnh đạm nói.

"Sớm chuẩn bị sẵn sàng, đợi lát nữa có thể sử dụng được."

"Nếu cậu có giác ngộ như vậy, chúng tôi cũng không nhiều lời nữa. Để lại hai chân của cậu, chuyện này xem như xong, chúng tôi không tính toán với cậu nữa."

"Các người đừng có quá đáng quá!" Tiếu Băng quát:

"Tôi nói cho các người biết, hôm nay có một người tính một người, nếu ai dám đánh anh ấy bị thương, vậy đừng mong sống tốt!"

Tiền Hướng Đông nhìn Tiếu Băng, trong đôi mắt già nua lộ ra chút ánh sáng.

"Cô nhóc, cô đang uy hiếp tôi sao?"

"Đây không phải là uy hiếp, cũng không phải nói chuyện giật gân. Anh ấy là người của lữ đoàn Trung Vệ, các người hẳn phải biết đó là chỗ nào chứ? Nếu các người ra tay với anh ấy, tôi bảo đảm phía trên sẽ truy cứu trách nhiệm của các người!"

Xác định thân phận của Lâm Dật, bọn họ lại không hề bất ngờ.

Bởi vì bọn họ đã đoán trước là có khả năng này.

"Cô nghĩ như vậy thì tôi sẽ sợ à?"

"Không sợ cũng được, có thể ra tay thử xem."

"Ha ha..."

Tiền Hướng Đông cười một tiếng xem thường, trên người lộ ra một loại phong thái của kẻ bề trên, hình như đã nắm giữ toàn cục.

"Cô đã nói vậy, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, trước khi tới đây, tôi đã gọi điện thoại cho Lục Bắc Thần. Ông ta nói rõ ràng cho tôi biết, bất kể đối phương là ai, cho dù là người của lữ đoàn Trung Vệ cũng không sao, nhà họ Tiền chúng tôi đều có thể tự mình xử lý. Cho nên cô thấy thân phận như vậy có thể uy hiếp được tôi sao?"

"Không thể nào!"

Tiếu Băng kinh ngạc.

Anh Lâm là công thần lớn của lữ đoàn Trung Vệ, lãnh đạo từ trên xuống dưới đều rất coi trọng anh, kể cả ông cụ Lục cũng vậy, sao có thể nói ra những lời này chứ?

Ngược lại, Lâm Dật mỉm cười, cảm giác lòng dạ Lục Bắc Thần hẹp hòi.

Bản thân ông ta đứng ngoài làm người tốt, những chuyện thối nát còn lại sẽ do mình gánh chịu.

Tiền Hướng Đông nhìn Lâm Dật, trong mắt lộ ra dáng vẻ ngạo nghễ không chết không dừng.

"Lãnh đạo trực tiếp của cậu đã lên tiếng, cho dù cậu là người của lữ đoàn Trung Vệ cũng không bảo vệ được sự an toàn cho cậu đâu. Cậu đừng giãy giụa vô nghĩa nữa." Tiền Hướng Đông gõ mạnh cây gậy một cái: “Nhà họ Tiền chúng tôi không thể bị bắt nạt dễ như vậy được!"

"Ừ."

"Nếu Lục Bắc Thần đã nói vậy, tôi cũng đành chấp nhận số phận thôi."

Ánh mắt Lâm Dật đảo qua đám người nhà họ Tiền.

"Các người dám tới đây tìm tôi ra tay, chắc chắn đã dẫn theo cao thủ, bây giờ lên đi, nếu không ngủ nữa thì trời sẽ sáng mất."

"Thằng nhóc cậu đúng là một kẻ cuồng vọng." Tiền Lương Quân bước ra nói:

"Nhưng cậu đừng ngủ ở đây nữa, vẫn tới bệnh viện đi."

Ông ta vừa dứt lời đã vung nắm đấm, đánh về phía Lâm Dật.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment