Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1651 - Chương 1649: Suy Nghĩ Thật Sự Của Lục Bắc Thần

Chương 1649: Suy Nghĩ Thật Sự Của Lục Bắc Thần
Chương 1649: Suy Nghĩ Thật Sự Của Lục Bắc Thần
Chương 1649: Suy Nghĩ Thật Sự Của Lục Bắc Thần




Thấy Tiền Lương Quân trực tiếp ra tay.

Đám người đều bất giác lùi về phía sau.

"Thật không hổ danh là sĩ quan huấn luyện, giống như lúc huấn luyện vậy, làm việc không dây dưa, dựa vào thực lực của ông ta, một quyền này đánh xuống là có thể phân ra thắng bại."

"Đó là chuyện đương nhiên rồi. Ở trong mắt tôi, sĩ quan huấn luyện Tiền chính là tồn tại vô địch!"

Ầm!

Trong lúc mọi người ở đây bàn tán xôn xao, thình lình nghe được một tiếng động vang lên.

Bọn họ phát hiện Lâm Dật nâng một cánh tay lên, mạnh mẽ ngăn cản đòn tấn công của Tiền Lương Quân!

"Sao có thể như vậy được? Không ngờ gã lại đỡ được!"

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều sửng sốt.

Ở trong ấn tượng của bọn họ, với trình độ của sĩ quan huấn luyện Tiền, dựa vào một chiêu này lại có thể đánh cho gã ngã xuống, không thể để cho gã đỡ được!

Kết quả như vậy cũng vượt ra ngoài dự đoán của Tiền Lương Quân, ông ta cười lạnh nói:

"Tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu, trẻ tuổi lại có trình độ mạnh như vậy, thật sự không tệ. Cháu tôi thua cậu cũng không oan."

"Ông cũng không sai." Lâm Dật thản nhiên nói:

"Ở trong trình độ cấp D, ông cũng được xem là nhân vật số một."

Cho dù chỉ mới giao đấu một chiêu, lại làm cho Lâm Dật hiểu được đái khái về trình độ của Tiền Lương Quân.

Cho dù ông ta rất mạnh nhưng vẫn kém hơn Tôn Mãn Lâu trước đây.

"Thảo nào cậu có thể gia nhập lữ đoàn Trung Vệ, thật sự có chút bản lĩnh."

"Cho dù trình độ của gã không bằng sĩ quan huấn luyện Tiền, nhưng muốn chạy trốn thì vẫn có thể làm được. Dù sao người có thể đỡ được nắm đấm của sĩ quan huấn luyện Tiền cũng không nhiều."

"Cậu mới tới, còn không biết rõ về sĩ quan huấn luyện Tiền." Một người đàn ông cao gầy nói:

"Sĩ quan huấn luyện Tiền lợi hại nhất cũng không phải là nắm đấm mà là chiêu thức tấn công bằng chân của ông ấy, thậm chí còn đá cong được cả tấm thép, cậu nghĩ xem sức lực của ông ấy lớn tới mức nào?"

"Mạnh như vậy à?"

"Đương nhiên, cho dù sĩ quan huấn luyện Tiền ra tay, nhưng chỉ cần ông ấy không dùng chân, đã chứng tỏ không nghiêm túc đối mặt với chuyện này. Chúng ta cứ ở phía sau xem kịch thôi, cơ hội xem đánh thật như vậy cũng không nhiều đâu."

"Được rồi!"

Cùng lúc đó, Tiền Hướng Đông liếc nhìn Tiền Lương Quân.

"Đừng dây dưa nữa, người như thế đều không chịu nghe đạo lý đâu, ra tay đi."

Tiền Lương Quân không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dật.

"Lúc cậu ra tay với cháu tôi, đáng lẽ cậu phải nghĩ đến kết quả như vậy chứ? Tôi xem thử cậu làm sao đỡ được chiêu tiếp theo!"

Lần này, Tiền Lương Quân không dùng nắm đấm mà dồn sức xuống chân, đá về phía đầu gối của Lâm Dật.

Cú đá dường như kèm theo tiếng xé gió, khiến người ta khó có thể đề phòng được!

"Anh Lâm cẩn thận!" Tiếu Băng hoảng sợ kêu lên: “Ông ta tấn công bằng chân rất lợi hại."

"Vậy để tôi xem thử lợi hại tới mức nào!"

Lâm Dật cũng không tránh né mà dùng cách tương tự để đáp trả!

Cho dù trình độ của hai người đều là cấp D!

Nhưng tốc độ của Lâm Dật nhanh hơn, sức lực cũng mạnh hơn!

Anh đá trúng đùi phải của Tiền Lương Quân trước!

Bịch!

Lại một tiếng động nặng nề truyền đến!

Nhưng ngay sát sau đó còn có một tiếng hét thảm!

Lúc này, Tiền Lương Quân ôm chân của mình, ngã xuống đất, đau tới mức mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh cũng chảy ra rồi!

"Sao có thể như vậy được?"

Đám người đứng xem phía sau kinh ngạc và hoảng sợ hét lên một tiếng, tất cả đều ngây người ra giống như bị hóa đá vậy!

Sĩ quan huấn luyện mình lại bị một người đồng lứa với mình đá một phát, ngã xuống đất!

Đối với bọn họ, cảnh tượng này lại giống như trong mơ vậy!

"Lương Quân!"

Tiền Lương Hải có phản ứng đầu tiên, xông về phía Tiền Lương Quân.

"Thế nào rồi? Chân còn có thể cử động được không?"

"Không, không được, con cảm giác chân của mình gãy..."

"Gãy!"

Tất cả mọi người ở đó đều chấn động!

Không ai ngờ được người đàn ông trước mắt này chỉ một chiêu đã đá gãy chân của Tiền Lương Quân!

"Mau... mau đưa nó đến bệnh viện!"

Tiền Lương Hải đánh tiếng với người phía sau, chuyện của Lâm Dật có thể chờ sau này lại xử lý.

Nhưng phải để Tiền Lương Quân tiếp nhận trị liệu vết thương trước!

"Được được được, chúng tôi biết rồi."

Mười mấy học viên vội vàng đáp ứng, luống cuống tay chân đỡ Tiền Lương Quân ra khỏi khách sạn.

Vào giờ phút này, trong hành lang chỉ còn lại ba người nhà họ Tiền.

Trong ánh mắt bọn họ đầy kiêng kỵ, không dám lỗ mãng.

"Không phải các người tìm đến để trả thù sao? Tiếp theo, ai trong ba người lên."

"Rốt cuộc cậu là ai?" Tiền Hướng Đông căng thẳng nói.

"Không phải tôi đã nói cho ông biết rồi sao? Tôi là người của lữ đoàn Trung Vệ, ông bị điếc à?"

Người nhà họ Tiền đối mặt với sự sỉ nhục của Lâm Dật, dù tức giận nhưng không dám nói gì.

"Trong lữ đoàn Trung Vệ không thể có người mạnh như cậu được!"

"Có phải ông già rồi nên hồ đồ, nghĩ tôi là người mới trong lữ đoàn Trung Vệ?" Lâm Dật nói:

"Tôi là tổ trưởng tổ một của lữ đoàn Trung Vệ, ông không nên nhầm về điểm này."

"Tổ trưởng!"

Lâm Dật vừa tuyên bố thân phận thật sự, Tiền Hướng Đông đã dự cảm được chuyện này không ổn.

Nếu anh là nhân vật cấp tổ trưởng, tất cả đều có thể giải thích.

Chỉ là trong lòng ông ta vô cùng chấn động. Cậu ta ở tầm tuổi này đã có thể lên làm tổ trưởng trong lữ đoàn Trung Vệ!

Vậy thì tài năng phải nghịch thiên tới mức nào?

"Trong chuyện này, nhà họ Tiền chúng tôi có lỗi trước, hi vọng tổ trưởng Lâm có thể tiếp nhận lời xin lỗi của chúng tôi."

Tiền Hướng Đông cung kính cúi đầu về phía Lâm Dật, Tiền Lương Hải ở phía sau cũng vậy.

Người có trình độ cao nhất của nhà họ Tiền đã bị anh đá gãy chân, bọn họ không phục cũng không được.

"Tiếu Băng là cấp dưới của tôi. Sau này các người gặp lại cô ấy và người nhà họ Tiếu đều phải khách sáo một chút cho tôi!"

"Vâng, vâng, vâng, chúng tôi biết rồi."

Nhận được sự tha thứ Lâm Dật, người nhà họ Tiền xám xịt rời đi.

Tiếu Băng thở phào một cái, cùng Lâm Dật đi vào trong phòng của anh, oán giận nói:

"Ông Lục làm sao thế? Không ngờ ông ấy còn để cho bọn họ tới gây sự với anh, cũng thật không có suy nghĩ."

"Ông ta làm vậy là cố ý, muốn cho tôi đánh bọn họ một trận."

"Hả? Anh nói vậy là có ý gì?"

Lâm Dật cười, nói:

"Đầu tiên, cô phải hiểu được một điểm, chỉ cần là người vào lữ đoàn Trung Vệ chính là người của ông Lục, chỉ cần không phạm phải tội ác tày trời, ông ta đều đứng bên phía chúng ta."

"Rất nhiều người đều nói ông Lục có tính bao che khuyết điểm, tôi thật ra đã biết rõ điểm đó. Nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ, chắc cũng từ lữ đoàn Trung Vệ đi ra. Ông Lục làm vậy là có mục đích gì?"

"Bởi vì những người này càng lúc càng lớn lối." Lâm Dật nói:

"Không thể nghi ngờ, người như chúng ta là phần tử đặc biệt trong người thường, lại ở trong gia tộc vốn có sức ảnh hưởng lớn, nếu bọn họ hùng cứ một phương lại tương đương với phiên vương thời xưa."

Tròng mắt Tiếu Băng đảo quanh, dường như đã hiểu rõ ý của Lâm Dật.

"Nếu người như chúng ta phân tán quá nhiều trong xã hội, nhưng lại không thể ra sức cho đất nước, đó chính là một loại uy hiếp tiềm ẩn."

"Thông minh." Lâm Dật thừa nhận nói:

"Lại giống như việc huy động nhập ngũ trong cả nước năm ngoái, nhìn như quy mô lớn, thật ra lại không có gì."

"Tôi nghe ý của ông Lục, chút quy mô ấy, có lẽ còn chưa tới 20% tổng số người. Nói cách khác, bọn họ muốn giữ lại nhân tài, sau đó tự mình mở rộng."

"Nếu không tiến hành hạn chế, thế lực của những người này sẽ càng lúc càng lớn, tài sản tích lũy càng lúc càng nhiều, sức ảnh hưởng càng ngày càng rộng, như vậy cuối cùng người thật sự bị thua thiệt chính là dân chúng bình thường."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment