Chương 1650: Mất Quyền Lực
Chương 1650: Mất Quyền Lực
Tiếu Băng im lặng mấy giây, dường như đã hiểu rõ dụng ý của Lục Bắc Thần.
"Nhưng cho dù với thân phận của ông Lục, muốn thay đổi bố cục hiện tại, sợ rằng cũng rất khó."
"Đương nhiên, cho dù ông ta có trâu bò mấy đi nữa, cũng chỉ là cá nhân, hơn nữa bây giờ đã lớn tuổi, sức lực không bằng lúc trước, chuyện có thể làm cũng không nhiều. Nhưng một khi có cơ hội, ông ta sẽ không bỏ qua. Lại giống như nhà họ Ngụy lúc trước, còn có người nhà họ Tiền vừa rồi, ông ấy đều muốn thông qua tôi tới cảnh cáo bọn họ."
"Thật ra, tôi biết rõ, lại có rất nhiều người phù hợp với điều kiện báo danh vào lữ đoàn Trung Vệ, hơn nữa đại khái có khả năng được nhận, nhưng những người này đều bị gia tộc của mình giữ lại." Tiếu Băng nói.
"Đây chính là trọng điểm." Lâm Dật nói:
"Đã nhiều năm như vậy, nếu không phải ông Lục ở phía trên ép xuống, nói không chừng bọn họ đã có ý đồ xấu khác, hơn nữa nhà họ Tiếu các cô chỉ trong mấy tháng đã ngồi vững vàng trên chiếc ghế gia tộc hàng đầu ở Dư Hàng, cô cũng đừng tưởng rằng tôi ở sau lưng giúp đỡ. Rất nhiều chuyện chỉ là một câu nói của ông Lục, đều làm cho người khác xem."
"Tôi đã hiểu." Tiếu Băng lười biếng duỗi lưng,
"Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi ngủ trước đây. Ngày mai tôi còn phải đi với anh tới huyện Đông Tam nữa."
"Được."
"A, vậy có phải giấu em vợ anh không?"
"Cô nói xem?" Lâm Dật nói:
"Ngày mai cô ở khách sạn, chờ tôi thông báo."
"Được."
Hai người trò chuyện thêm một lát, rồi về phòng mình ngủ.
Hơn tám giờ sáng, có người gõ cửa phòng Lâm Dật. Tống Gia Du cười hì hì bước vào.
"Còn chưa tới tám rưỡi mà em đã qua sớm chặn anh trong chăn như vậy sao?" Lâm Dật mơ mơ màng màng nói:
"Chẳng phải em sốt ruột, chờ anh qua chỉ đạo công tác cho em à? Nói không chừng sau này, em cũng là nhân vật trên bảng nổi danh đấy." Tống Gia Du nói:
"Nhưng anh đã từng nói, em chắc hẳn có thể lên bảng à?"
"Bảng danh sách này đâu thể là chỗ tốt lành gì, ai lên người đó gặp xui xẻo. Thôi đừng nghĩ tới những chuyện đó nữa, làm tốt chuyện trước mắt đã."
"Biết rồi."
Tống Gia Du tìm quần áo tới cho Lâm Dật.
"Mau lên mau lên, anh mau đi rửa mặt, sau đó mặc quần áo. Đúng lúc hôm nay là thứ hai, dựa theo lệ cũ, công ty của bọn em sẽ họp, chỉ thiếu mỗi nhân vật nặng ký như anh thôi."
"Chờ đấy."
Lâm Dật đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhiệt tình gây dựng sự nghiệp của Tống Gia Du thật sự làm anh rất bất ngờ.
Không nói gì khác, chỉ nhìn đôi mắt thâm quầng này là biết cô ta đã bỏ ra không ít công ích.
Nhưng bây giờ trong giới tư bản, không chỉ dựa cố gắng lại có thể tạo dựng sự nghiệp được.
Sức lực, trí lực, mạo hiểm, ba điểm này thiếu một thứ cũng không được.
Người tính tình thẳng thắn như cô ta, nếu gặp phải người tốt cũng có thể phát triển không tệ.
Nhưng nếu gặp phải người có chút tâm tư xấu, âm thầm ngáng chân cô ấy, sợ rằng sẽ ngã rất khó coi. Đây chính là chỗ đáng sợ hiểm ác trên thị trường tư bản.
Không nhìn thấy rõ ai là người tốt, càng không phân biệt được ai là người xấu.
Thậm chí ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Mười mấy phút sau, Lâm Dật rửa mặt xong, Tống Gia Du đã chuẩn bị xong quần áo anh cần mặc. Nếu như cô ta thay trang phục cô hầu gái, vậy lại càng hoàn mỹ hơn.
Chuẩn bị xong, hai người đi tới nhà hàng ăn sáng.
Sau đó, bọn họ đi tới công ty của Tống Gia Du.
...
Công ty TNHH Phát triển Công nghệ Tân Kỳ thành phố Dư Hàng nằm ở trong một khu công nghiệp Cao Tân ở thành phố Dư Hàng.
Ở đây có tổng cộng mười mấy công ty lớn nhỏ có quy mô của công ty của bọn họ.
Cho dù địa điểm hơi hẻo lánh, nhưng tiền thuê rẻ, một vài doanh nghiệp nhỏ vì thiếu vốn đầu tư, đều sẽ lựa chọn ở đây, mở ra con đường gây dựng sự nghiệp của mình.
Diện tích văn phòng công ty không lớn, tổng cộng chỉ mới hơn hai trăm mét vuông.
Bên trong đặt loạn mấy chục máy tính, còn có vài thiết bị tập gym, tất cả tài sản của công ty đều được đặt ở đây.
Vị trí sát cửa công ty có bày một cái bàn, là nơi họp nội bộ của công ty.
Mặc dù có chút bừa bộn, nhưng rất nhiều quyết sách đều được thương lượng ra từ cái bàn này.
Có mười mấy người ngồi xung quanh bàn, hơn nữa đều rất trẻ tuổi.
Quy định một tuần họp một lần là do Tống Gia Du quyết định đưa ra, dùng để tổng kết lại những thiếu sót trong tuần và lên kế hoạch làm việc cho tuần tiếp theo.
Nếu là thường ngày, trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, đám người đều sẽ thảo luận sôi nổi, cảnh tượng lại giống như đánh nhau.
Nhưng hôm nay, ở đây rất yên ắng, trên tay mỗi người đều cầm một lá thư, rất thống nhất.
Bọn họ vừa chờ Tống Gia Du qua, vừa vô cùng buồn chán nghịch điện thoại di động.
Ngồi đối diện bảng viết là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, làn da hiện lên màu đồng cổ, trên cằm để ria mép.
Hai chân gác lên trên bàn làm việc, trên tay kẹp điếu thuốc đang xem phim, thoải mái tự tại hơn người khác.
Người đàn ông này tên là Trương Thắng Kiệt, là đối tác của Tống Gia Du.
Trước đây chính là hai người thương lượng đi ra số lần và thời gian dự tính cho phương pháp tập gym, sau đó mỗi người bỏ ra một triệu để bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Bởi vì thiếu kinh nghiệm và khả năng kiểm soát thị trường không đủ, đã nhanh chóng xài hết số tiền hai triệu để gây dựng sự nghiệp.
Nếu không phải Tống Gia Du nhận được ba mươi triệu từ chỗ của Lâm Dật để hoàn thành vòng huy động vốn đầu tiên, cũng thành công mở ra thị trường ở khu vực Trung Hải và Dư Hàng, chắc hẳn bây giờ đã sớm chết non.
"Đã mấy giờ rồi, sao cô ta còn chưa tới vậy?"
Người nói chuyện ngồi bên cạnh Trương Thắng Kiệt, cũng lớn tuổi hơn anh ta, mặc quần soóc và đi dép lê, trên cằm để râu ria xồm xàm, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.
Người đàn ông tên là Lý Chấn Lâm, là quản lý kỹ thuật của công ty, từ cách ăn mặc của anh ta lại có thể nhìn ra đây là thanh niên kỹ thuật điển hình.
"Lúc sáng sớm, cô ta gọi điện thoại cho tôi nói sẽ họp muộn hơn, bây giờ đã qua hơn nửa giờ rồi, chắc hẳn cũng sắp tới rồi."
Trương Thắng Kiệt nhìn chăm chú điện thoại, nói giống như đang lẩm bẩm với chính mình.
"Thời gian họp là do cô ta quyết định ra, hơn nữa còn nói không ai được tới muộn, bây giờ thì hay rồi, bản thân cô ta đến muộn, mặc kệ mọi người ở đây."
Người nói chuyện cũng ăn mặc theo kiểu một nam kỹ thuật, dường như rất bất mãn với hành vi của Tống Gia Du.
"Không phải cô ta vẫn luôn như vậy sao? Làm việc hấp tấp, thiếu cân nhắc." Lý Chấn Lâm nói:
"Bởi vì một quyết định sai lầm của cô ta, khiến công ty chúng ta suýt mất. Nếu không phải là đúng lúc kiếm được ba mươi triệu vốn đầu tư, tôi chắc chắn đã tìm cô ta nói chuyện."
"Nhưng tôi muốn biết cô ta làm gì? Từ tối qua, cô ta đã lộ vẻ thần bí."
"Hình như cô ta muốn tìm người nào đó qua, nói là chỉ đạo công việc." Lý Chấn Lâm nói: "Cụ thể thế nào thì tôi cũng không nghe rõ."
"Hả? Chỉ đạo công việc à?"
Những người khác trong công ty không vui: “Đây là công ty của chúng ta, tìm người khác chỉ đạo công việc gì chứ? Vậy không phải làm mò sao?"
"Quyết định đi ăn máng khác này là quá chính xác. Nếu để cho cô ta làm tiếp như vậy, một công ty tốt đẹp cuối cùng cũng sẽ bị chơi chết."
"Được rồi, được rồi, mọi người đều đừng cãi nhau nữa." Trương Thắng Kiệt nói:
"Đợi lát nữa cô ta tới, đến lúc đó chúng ta nói rõ ràng là được, không cần vì chút chuyện này mà lãng phí sức lực."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, giọng nói của Tống Gia Du cũng truyền đến.
"Nào nào mọi người, tôi dẫn theo một cao thủ qua đây, cùng họp với chúng ta hôm nay."
------
Dịch: MBMH Translate