Chương 1651: Người Đẹp Rơi Nước Mắt
Chương 1651: Người Đẹp Rơi Nước Mắt
Tống Gia Du kéo Lâm Dật bước vào, còn tưởng đồng nghiệp sẽ đứng lên hoan nghênh, nhưng không ngờ bọn họ đều ngồi trên ghế, không có bất kỳ thái độ gì.
Hơn nữa vẻ mặt đều không dễ coi cho lắm, mỗi người có vẻ vô cảm như sắp xảy ra chuyện gì vậy.
"Xảy ra chuyện gì hay sao mà mọi người bày ra bộ mặt này?"
Lâm Dật nhìn quanh một vòng, cảm giác bầu không khí của những người này có phần không đúng.
Chẳng lẽ là vì mình?
Không đến mức đó chứ?
Mặc dù trước đó thảo luận nhiệt liệt, nhưng khi thật sự đối mặt với Tống Gia Du, người ở đây đều không nói gì, chỉ nhìn Trương Thắng Kiệt, hi vọng anh ta nói trước.
Trương Thắng Kiệt cất điện thoại, bỏ chân xuống, phủi nhẹ bụi trên người rồi nói với Tống Gia Du:
"Chúng tôi có việc muốn nói với cô."
"Anh đừng làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy, có việc cứ nói chuyện, là không bàn được hợp đồng nữa hay không đủ tiền tiêu?"
"Đều không phải." Trương Thắng Kiệt nói:
"Chúng tôi quyết định từ chức, đúng lúc hôm nay họp, người cũng đông đủ, chúng ta nói chuyện này với cô luôn."
"Các người muốn từ chức?"
Nghe được tin tức này, Tống Gia Du trợn trừng mắt, không dám tin.
"Tại sao các người lại muốn từ chức? Chẳng phải hôm qua vẫn còn tốt sao?"
"Cô không cần hỏi nhiều về nguyên nhân cụ thể, dù sao chúng tôi cũng không định làm ở đây nữa."
"Giám đốc Tống, đây là đơn xin nghỉ việc của chúng tôi."
Những người khác trong công ty lần lượt đi tới, giao đơn xin nghỉ việc trên tay cho Tống Gia Du.
Lâm Dật gãi đầu, cảm giác chuyện này có hơi mới mẻ.
Mình chỉ tùy tiện đến thăm, không ngờ còn xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng nhiều người như vậy cùng từ chức, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
"Trương Thắng Kiệt, anh có ý gì?" Tống Gia Du chất vấn:
"Người khác tôi không nói, bọn họ chỉ là nhân viên của công ty. Nhưng anh và tôi là người sáng lập, lẽ nào anh cũng muốn đi sao? Công ty có tiền đồ tốt như vậy, anh cũng không cần? Không muốn tạo ra tài sản tự do sao?"
"Với năng lực của cô, tôi ở lại đây muốn tạo ra tài sản tự do, sợ rằng sẽ rất khó khăn, cho nên tôi quyết định không làm cùng cô nữa."
Tống Gia Du lạnh mặt, không ngờ vào thời điểm công ty đang trên đà phát triển, lại xảy ra chuyện như vậy.
"Có phải người của công nghệ Lam Kình tới mời chào các người qua đó?" Tống Gia Du lạnh lùng hỏi.
"Tôi cảm thấy cô không cần thiết phải xoắn xuýt chuyện này, chúng ta tụ được thì tan được, hỏi nhiều như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì." Trương Thắng Kiệt nói.
"Lên đuổi con không phải là buôn bán, nếu các người đã nghĩ xong, tôi lại không cố giữ nữa, mọi người đều thu dọn đồ đạc rồi đi đi."
"Bye bye."
Trương Thắng Kiệt và những người khác đi ra khỏi công ty mà không hề lưu luyến.
Tống Gia Du vén tóc, đá một phát vào chiếc ghế bên cạnh.
"Đám chó này!"
"Xin bớt giận." Lâm Dật nói:
"Tái ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc, công ty lại đang trên đà phát triển, bây giờ thay một đám người vẫn có lợi cho sự phát triển của công ty sau này."
"Em không phải tức giận vì bọn họ xin nghỉ việc, chắc chắn đều là do công nghệ Lam Kình kia giở trò, em tức chết mất!"
"Đối thủ cạnh tranh của bọn em à? Nhưng anh nghe tên có hơi quen."
"Công ty bọn họ có một ứng dụng tên là ADHD, là ứng dụng trên thị trường, phần mềm về tập gym nhiều nhất hàng ngày. Khi bọn em làm ra thành tích, bọn họ đã tới tìm em ngỏ ý muốn mua lại, nhưng bị em từ chối. Em đoán chắc lần này đám người kia xin nghỉ việc tập thể là do công nghệ Lam Kình ở phía sau giở trò."
"Nhìn em tức giận thở hổn hển, anh có thể dự cảm được con đường gây dựng sự nghiệp của em sẽ rất gian nan. Nói cách khác, em không thích hợp để gây dựng sự nghiệp."
"Vì sao?"
"Bởi vì đây là tình trạng bình thường của doanh nghiệp, không ai có thể thuận buồm xuôi gió." Lâm Dật nói:
"Trước đây có người cầm bốn trăm tỷ muốn bán khống Didi của tập đoàn Lăng Vân, anh không phải cũng gánh vác được sao."
"Em còn tưởng đây thật sự là trò chơi trẻ con đóng giả cuộc sống à? Chuyện gì cũng phải theo sự tưởng tượng của em sao? Nếu thật sự tốt đẹp như vậy, đã không có nhiều người xếp hàng trên sân thượng để nhảy lầu."
Được Lâm Dật chỉ bảo một trận, cảm xúc của Tống Gia Du đỡ hơn nhiều.
So với anh rể, những gì mình trải qua dường như chẳng là gì cả.
"Em biết rồi anh rể, buổi chiều em sẽ bắt đầu tuyển người. Em không tin không có anh ta, Tống Gia Du em không chống đỡ nổi công ty này."
Nhìn tâm trạng cô ta đã tốt hơn, Lâm Dật kéo ghế, ngồi xuống phía trước bàn họp.
"Vậy cũng đừng dây dưa nữa, buổi chiều anh còn có chuyện khác, em nói cho anh biết tình hình của công ty các em đã."
"Được rồi!"
Có Lâm Dật làm hậu thuẫn, Tống Gia Du rất tự tin, cầm laptop của mình tới, chuẩn bị nhờ Lâm Dật bày mưu tính kế.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đồ bị mất hết thế này?"
Tiếng kêu kinh ngạc của Tống Gia Du làm Lâm Dật cảnh giác.
"Mất cái gì?"
"Số liệu và tài liệu quan trọng trong công ty!"
Tống Gia Du đứng phắt dậy, chạy tới trước tủ tài liệu.
Cô ta phát hiện bên trong chỉ còn lại vài tài liệu không quan trọng.
Các hợp đồng ký với các phòng tập gym lớn và thỏa thuận kỹ thuật khác đều không thấy!
Lúc này, Tống Gia Du sốc rồi.
Bởi vì những tài liệu bị mất mới là căn bản để công ty đặt chân!
Không có người có thể tuyển lại, nhưng không có những tài liệu quan trọng này, công ty lại không có cách nào hoạt động tiếp được nữa.
"Những tên đáng chết, không ngờ lại cầm đi tất cả tài liệu!"
"Tôi đã nói bọn họ sẽ không đi sạch sẽ như vậy, trong đó nhất định là có mờ ám, xem ra vấn đề ra ở chỗ này." Lâm Dật nói.
Hu hu hu...
Tống Gia Du gục đầu xuống bàn khóc rống lên.
Cố gắng trong suốt thời gian dài như vậy đều đổ xuống sông xuống biển.
Lúc trước cô ta luôn nghe chị họ nói thị trường kinh doanh tàn khốc và thâm hiểm tới mức nào, bây giờ cô ta cuối cùng đã hiểu được, thật sự không có cơ hội nào cho mình.
"Khóc có tác dụng gì, còn không thực tế bằng nhảy lầu, xong hết mọi chuyện, có thể đổi được một cách giải thoát."
"Dù nói thế nào, em cũng là em vợ của anh. Làm gì có ai an ủi người khác như anh chứ?" Tống Gia Du nói:
"Dù gì cũng là người đẹp rơi nước mắt, anh không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao?"
Lâm Dật:...
Người đẹp rơi nước mắt quái gì?
"Em có thể xác định chuyện này là do công nghệ Lam Kình ra tay sao?"
"Chắc chắn là bọn họ, không cần hoài nghi về chuyện này." Tống Gia Du nói:
"Trương Thắng Kiệt là một người chỉ chuyên về kỹ thuật, không thích hợp để ra ngoài kéo vốn đầu tư, cho dù nắm giữ kỹ thuật cũng không chắc có thể lấy được tiền, không thể làm một mình."
"Nói như vậy, mọi chuyện đã rõ ràng hơn nhiều." Lâm Dật nói:
"Chắc anh ta cầm tài liệu quan trọng của công ty bọn em qua công nghệ Lam Kình, sau đó đổi lấy cổ phần và địa vị tương ứng, động cơ còn rất đầy đủ."
"Vừa nhìn đã biết con người anh ta chỉ có tầm nhìn hạn hẹp, cùng em gây dựng sự nghiệp, sau này chắc chắn phát triển không tệ, không ngờ anh ta lại chạy đi nhờ cậy người khác, cũng chẳng có bao nhiêu tiền đồ."
"Thay vì chờ đợi một tương lai không rõ sau này, ngược lại không bằng đúng lúc thay đổi hiện tại, như vậy anh ta lại có khoản tiền gây dựng sự nghiệp đầu tiên." Lâm Dật nói:
"Anh có thể nói rất rõ ràng cho em biết, vốn khởi nghiệp của 90% những doanh nhân nổi tiếng mà bây giờ em có thể gọi tên đều không sạch sẽ, đây là một logic vừa bình thường lại không bình thường của doanh nghiệp. Chờ em làm lâu rồi, tiếp xúc với nhiều người lại hiểu rõ nó có ý gì."
------
Dịch: MBMH Translate