Chương 1652: Động Vào Tôi Thử Xem
Chương 1652: Động Vào Tôi Thử Xem
"Nhưng em xong rồi."
Chuyện hôm nay xem như là một bài học cho Tống Gia Du.
Bây giờ, cô ta đã hiểu.
Hóa ra nhân tính có thể hiểm ác đáng sợ đến mức này.
"Ở đây lau nước mắt thì có ích gì. Một khi xảy ra vấn đề, em phải nghĩ cách giải quyết vấn đề, lúc này mới con đường đúng đắn."
"Giải quyết thế nào?"
"Em đi tới công nghệ Lam Kình kia xem thử. Bây giờ em chỉ suy đoán, phải làm rõ xem bọn họ đi đâu mới được."
"Cái này không cần đoán, em dám vỗ ngực bảo đảm."
Lâm Dật cúi đầu liếc nhìn ngực của Tống Gia Du: “Vậy cũng có thể không quá chính xác."
"Anh làm vậy là sao chứ? Dù gì anh cũng là anh rể em!"
"Cũng bởi vì anh là anh rể em, anh mới muốn tìm chứng, không thể suy nghĩ đương nhiên như vậy."
"Em là nói chuyện anh nhìn ngực của em."
Mẹ nó!
"Mau đứng lên, đi qua xem thử."
"Vâng."
Tống Gia Du mang theo túi của mình, sau đó hai người lên xe, lái xe về phía công nghệ Lam Kình.
"Bà nội nó, anh xem em đã nói gì chứ? Chiếc xe còn ở bên ngoài đấy. Bọn họ chắc chắn đã tới chỗ này!"
"Em ở đây mắng có tác dụng gì chứ? Chúng ta đi lên xem thử."
"Phải tìm bọn họ nói cho rõ ràng!"
Tống Gia Du đỗ xe được, có Lâm Dật ở bên cạnh tăng thêm lòng dũng cảm, cô ta thấy tự tin hơn nhiều.
Cho dù công nghệ Lam Kình là doanh nghiệp rất hot trong giới sáng chế, nhưng quy mô vẫn chưa cao, không có văn phòng riêng, như vậy cũng thuận tiện cho hai người nhiều. Sau khi bọn họ đi vào trong, không gặp bất kỳ cản trở nào.
Hai người vào thang máy, đi lên thẳng tầng 15.
Nhưng ở đây, bọn họ gặp phải lễ tân.
"Xin hỏi hai người có hẹn trước không?"
"Bớt nói nhảm đi, gọi Trương Thắng Kiệt ra đây!"
Tống Gia Du hét một tiếng rất lớn, người trong cả tầng đều nghe được.
Lúc này, cô lễ tân mới hiểu có chuyện gì xảy ra.
Gần đây công ty lôi kéo được một đội kỹ thuật trưởng thành, cô ta rất có thể vì vậy mà tới gây sự.
"Xin lỗi cô, tôi không biết cô đang nói gì, nếu không có chuyện gì khác, cô hãy về trước đi, bằng không tôi sẽ báo cho cảnh sát!"
"Bớt nói những lời vô nghĩa với tôi đi, các người làm chuyện trái với lương tâm, chẳng lẽ còn không dám thừa nhận sao?"
Tống Gia Du không chịu từ bỏ, không hề có ý định nhượng bộ.
Mà chỗ dựa lớn nhất của cô ta chính là Lâm Dật.
"Xin lỗi, tôi không biết các người đang nói gì. Mời các người rời khỏi đây!"
"Cô!"
"Cô gái à, nếu cô không hiểu chúng tôi nói gì, vậy cũng không cần nghe nữa, đi gọi lãnh đạo của các cô ra đấy, để cho bọn họ nói chuyện riêng là được rồi." Lâm Dật cười ha hả nói.
Không giận vẫn uy nghiêm.
Mặc dù gương mặt Lâm Dật hiền hòa nhưng khí khí mạnh mẽ, làm cô lễ tân kia không dám phản bác gì.
Bản năng đang mách bảo cô ta, cho dù người đàn ông trước mắt này rất đẹp trai, nhưng thật sự không dễ chọc.
Tối thiểu không phải là người mình có thể trêu chọc nổi.
Cô lễ tân liếc nhìn hai người rồi cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi điện thoại cho lãnh đạo của mình.
"Tổng giám đốc Tôn, có người tới chỗ chúng ta gây sự, nói muốn tìm một người tên là Trương Thắng Kiệt, ngài mau đến xem thử đi."
Cô lễ tân lại cúp máy.
Nhưng vào lúc này, đã không cần cô ta đi thông báo nữa.
Tiếng hét của Tống Gia Du vừa rồi đã làm cho người trong cả tầng đều biết có người tới công ty gây sự.
Thậm chí còn có không ít người, thò đầu ra, muốn biết có chuyện gì xảy ra.
"Ồ, còn là một đôi trai đẹp gái xinh đấy." Người cô gái của bộ phận marketing thò đầu ra nói.
"Đây không phải là trọng điểm, được chưa?" Người đàn ông bên cạnh cô nói:
"Chẳng phải công ty chúng ta mới lôi kéo được một đội kỹ thuật trưởng thành qua đây làm việc sao? Chắc hai người kia tìm tới cửa là vì chuyện này."
"Tìm tới cũng vô ích thôi. Người cũng đã đến chỗ chúng ta, tổng giám đốc Tôn là người mạnh mẽ như vậy, căn bản sẽ không nghe theo bọn họ đâu."
"Cho nên mới nói, lát nữa lại có trò hay để xem rồi."
"Ai gan to, dám đến chỗ chúng ta gây sự vậy? Bọn họ không muốn sống nữa hả?"
Trong lúc nhân viên công nghệ Lam Kình đang bàn tán xôn xao, một tiếng hừ lạnh truyền đến.
Mọi người thấy một người đàn ông béo phệ dẫn theo người từ đầu khác đi tới.
Ông ta tên là Tôn Vĩ, là người sáng lập của công ty công nghệ Lam Kình.
Lâm Dật và Tống Gia Du quay đầu nhìn lại, không chỉ thấy ông chủ của công ty công nghệ Lam Kình, còn nhìn thấy Trương Thắng Kiệt vừa mới rời đi!
"Trương Thắng Kiệt, anh đúng là một kẻ cặn bã, không ngờ lại mang hết tài liệu của công ty đi, anh còn là con người nữa không?"
Tống Gia Du nhìn thấy Trương Thắng Kiệt thì không kìm được cơn giận nữa, lại rít gào giống như chửi đổng với anh ta.
"Này này, cô nói phải chú ý một chút, bằng không sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật." Trương Thắng Kiệt nói:
"Tôi cũng là đối tác của công ty, hơn nữa nghiệp vụ tuyến dưới đều do tôi chạy được, bây giờ tôi xin nghỉ việc, mang đi không được sao?"
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói ra!" Tống Gia Du nói:
"Nếu không phải tôi kiếm được ba mươi triệu vốn đầu tư, nghiệp vụ đường dưới của các anh có thể nhanh chóng thực hiện được sao?"
"Còn không phải là ba chục triệu vốn đầu tư sao? Cô còn thật sự cho rằng với chút tiền này, công ty lại có thể một lần phất lên được à?" Trương Thắng Kiệt nói:
"Tôi cho cô biết, nếu không có tôi, công ty này đã sớm đóng cửa rồi. Chúng tôi không đá cô ra ngoài, hơn nữa chủ động xin nghỉ việc đến bên tổng giám đốc Tôn làm, đã là giữ thể diện cho cô rồi."
Tống Gia Du tức muốn phát điên, nhìn Tôn Vĩ đứng trước mặt.
"Ông có còn đạo đức nữa không? Ông nhìn thấy mô hình của chúng ta sắp hot, thu mua không được lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu đào người qua. Lúc nhỏ, mẹ ông chưa từng dạy ông về văn minh lịch sự à? Phi, đồ cặn bã, đàn ông ba giây chẳng ra gì, buồn nôn tới không có giới hạn, sinh con không có hoa cúc!"
Lâm Dật: ???
Bản lĩnh này thực sự giỏi, mạnh hơn Kỷ Khuynh Nhan nhiều.
Tôn Vĩ híp mắt, nói giống như hung thần ác sát:
"Tôi cho cô biết, cô nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, bản thân mình không có năng lực thì đừng ở đây khóc lóc om sòm. Nể tình cô là phụ nữ, tôi không muốn chấp với cô, cô mau chóng cút đi cho tôi, bằng không chúng tôi đã đánh từng người ra khỏi đây đấy!"
"Phì, anh rể tôi ở đây, ông động vào tôi thử xem!"
Tống Gia Du nói xong lại đứng ở phía sau Lâm Dật, không hề khách sáo.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Lâm Dật.
Trương Thắng Kiệt nói:
"Tống Gia Du à Tống Gia Du, tự cô nói còn trách chúng tôi rời đi sao? Không ngờ cô lại tìm anh rể cô tới chỉ đạo nghiệp vụ của công ty. Anh ta tính là gì chứ? Cô làm như vậy, không quan tâm công ty thế nào, cũng sẽ bị cô làm cho thất bại thôi."
"Được rồi, đừng nhiều lời với bọn họ nữa."
Tôn Vĩ phất tay một cái với vẻ xem thường, lại giống như đuổi ăn mày vậy.
"Mau cút đi, đừng chờ tới lúc tôi đánh các người."
"Con người ông thật hay, cướp đồ của người khác mà còn ngang như vậy, nói thật, cướp thời cổ đại cũng không giống như ông đâu."
"Thế nào? Cậu có ý kiến?" Tôn Vĩ lớn lối nói:
"Tôi cướp của các người, cậu có thể làm gì được tôi chứ? Chúng tôi giỏi, các người chỉ là rác rưởi, chúng tôi bắt nạt các người thì sao?"
"Thái độ này của ông thật sự rất gợi đòn đấy!"
"Ha ha..."
Tôn Vĩ nhún vai, khiêu khích nói:
"Tới đi, nếu cậu cảm thấy mình trâu bò, động vào tôi thử xem..."
Vút!
Lâm Dật không nói gì, vung tay tát qua.
------
Dịch: MBMH Translate