Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1678 - Chương 1676: Sợ Tè Ra Quần.

Chương 1676: Sợ Tè Ra Quần.
Chương 1676: Sợ Tè Ra Quần.
Chương 1676: Sợ Tè Ra Quần.




Sự bình tĩnh và ung dung của Kỷ Khuynh Nhan khiến cho Lý Hoa Hưng cảm thấy bất ngờ.

Không ngờ rằng tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể trầm ổn đến mức này.

Có thể nói ra những lời này một cách thờ ơ lạnh nhạt.

“Không không không, Kỷ tổng đừng có hiểu nhầm, chuyện hôm qua chắc chỉ là trùng hợp thôi, đừng để trong lòng nhé.”

“Quả thật, chúng tôi làm cái ngành này, rất hay gặp phải những chuyện kiểu vậy, cũng xem như đó là chuyện đương nhiên rồi.” Kỷ Khuynh Nhan mặt mang theo nụ cười mà nói.

“Nhưng mà chuyện kiểu này quả thật rất phiền phức, có lẽ sau này vẫn còn gặp phải những người như vậy, tôi nghĩ Kỷ tổng cũng đã rút được kinh nghiệm đi.”

Lời nói này có chút khiến Kỷ Khuynh Nhan không ngờ tới.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy, dùng thủ đoạn thế này là có thể uy hiếp mình ư?

“Quả thật, phiền phức sẽ còn xuất hiện, nhưng công ty của tôi kinh doanh nhiều năm như vậy, đã gặp qua rất nhiều chuyện thế này rồi, nhưng mà đến cuối cùng đều giải quyết được hết, nếu như Lý tổng cho rằng chuyện này có thể ảnh hưởng tới công ty chúng tôi thì có vẻ không được thiết thực cho lắm rồi.”

Lý Hoa Hưng uống một ngụm nước để che dấu đi nội tâm bất an của mình.

Thái độ và biểu hiện cương quyết của Kỷ Khuynh Nhan lúc nói chuyện là điều mà lúc trước hắn chưa từng nghĩ tới.

Đặt cốc nước xuống, Lý Hoa Hưng cười cười.

“Thật ra, khi cạnh tranh hạng mục này, có lẽ Kỷ tổng đã nhìn ra từ lâu, rằng chúng tôi rất xem trọng hạng mục này. Quy mô của tập đoàn Hoàng Hải cô cũng biết rồi, nếu như 2 công ty chúng ta chọn hợp tác, tôi tin rằng tương lai, quy mô của tập đoàn Triều Dương sẽ càng tăng cao, mang tới lợi nhuận, tuyệt đối là một hạng mục có thể so sánh được.”

“Đây là bố trí chiến lược của công ty chúng tôi, Lý tổng không hiểu được tình hình thực tế mà đánh giá ngông cuồng như vậy là không đúng rồi.”

Thư ký ngồi bên cạnh âm thầm kinh hãi.

Đi theo Kỷ tổng bao nhiêu năm trời, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô ấy dùng ngữ khí và thái độ thế này để bàn chuyện làm ăn với người khác.

Lý Hoa Hưng khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh.

“Được rồi, nếu như Kỷ tổng vẫn có thể chịu đựng được những tổn thất như đêm hôm qua, vậy thì cứ xem như Lý Hoa Hưng tôi đây, hôm nay chưa hề nói gì đi.”

Ừm?

Kỷ Khuynh Nhan thấp giọng ừm một câu, không biết lời Lý Hoa Hưng nói có ý gì.

“Kỷ tổng, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, nhưng vẫn còn 1 câu tôi phải nói với cô.” Lý Hoa Hưng nói:

“Tập đoàn Hoàng Hải chúng tôi rất xem trọng hạng mục này, hoàn toàn không có ý định từ bỏ, nếu như tương lai có 1 ngày, cô thay đổi chủ ý, muốn tiếp tục bàn với chung tôi về hạng mục này thì bất kỳ lúc nào Lý Hoa Hưng cũng hoan nghênh.”

“Đi thong thả, không tiễn.”

Kỷ Khuynh Nhan đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục làm việc, nhưng ngay lúc này, phát hiện ra cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra, bất ngờ nhìn thấy Lâm Dật từ bên ngoài đi vào.

“Sao anh lại tới đây.”

Nhìn thấy Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan bỗng nhiên có một loại cảm giác rất ung dung.

“Tới đây nói chuyện với hắn ta.” Lâm Dật nhìn Lý Hoa Hưng nói:

“Bảo thư ký của em ra ngoài trước đi.”

Thư ký rất biết cách nhìn, chào hỏi mấy người sau đó rời khỏi phòng làm việc.

“Nói với tôi?”

Ánh mắt của Lý Hoa Hưng dừng lại ở trên người Kỷ Khuynh Nhan.

“Kỷ tổng, vị tiên sinh đây là?”

“Anh ấy là bạn trai tôi, Lâm Dật.”

“Xin chào Lâm tiên sinh.”

Lý Hoa Hưng đứng dậy, cũng đưa tay mình ra, nhưng Lâm Dật lại hoàn toàn bất động.

Lý Hoa Hưng cũng không cảm thấy xấu hổ, thu tay về, bằng mặt không bằng lòng nhìn Lâm Dật.

“Lâm tiên sinh, không biết anh tìm tôi có chuyện gì muốn nói?”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chủ yếu là liên quan tới Mã Tam, có lẽ anh cũng rất thân quen với hắn nhỉ.”

Thấy Lâm Dật nhắc tới Mã Tam, biểu cảm của Lý Hoa Hưng khẽ thay đổi.

“Cậu ấy là trợ lý của tôi, nhưng mà lần này không theo tôi đến đây, Lâm tiên sinh nhắc đến cậu ấy làm gì, chẳng lẽ có chuyện gì khác sao?”

Lâm Dật cười cười: “Thủ đoạn của mấy người tôi đã hiểu gần hết rồi, không lấy được khu vực để mở rộng mảnh đất kia nên thường xuyên tới công trường của hạng mục để quấy rối, có lẽ việc mong chúng tôi thỏa hiệp với các người cũng là một phần thủ đoạn của các người đi.”

“Lâm tiên sinh đừng có nói như vậy, chúng tôi đều là thương nhân hợp pháp, sao lại có thể làm ra mấy chuyện như thế chứ.”

“Đã đến lúc này rồi, giả vờ không biết không còn ý nghĩa gì đâu, hơn nữa vừa nãy tôi đã gặp Mã Tam rồi, nói chuyện với ông ta một hồi lâu, cho nên dù anh có tiếp tục nói thế này cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.”

“Hai người gặp mặt rồi!”

Ánh mắt của Lý Hoa Hưng híp lại, chuyện này hắn chưa nghĩ tới, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc.”

“Lâm tiên sinh nói với tôi những lời này là có ý gì?”

“Thật ra cũng không có ý gì, chỉ là muốn cho anh xem thứ này, thứ này có ích hơn trăm ngàn lời nói đó.”

“Xem cái gì?”

Lâm Dật ném chiếc túi nhỏ màu đen trong tay lên bài uống trà.

Nhìn bề ngoài, hình như đó là một vật hình trụ tròn, nhưng cụ thể là gì thì không rõ.

Kỷ Khuynh Nhan cũng hơi tò mò, Lâm Dật đặc biệt tới đây một chuyến, chẳng lẽ chỉ là vì muốn đưa cho Lý Hoa Hưng vật này ư?

Lý Hoa Hưng nhìn vào mắt Lâm Dật, vẻ mặt cẩn thận.

Sau đó rất cẩn trọng mở chiếc túi màu đen ra.

A…!

Nhìn thấy thứ bên trong ấy, Lý Hoa Hưng hét lên một tiếng chói tai.

Bởi vì trong túi nilon màu đen ấy, là một bàn tay!

Ở ngón giữa còn đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy màu xanh!

Hắn nhớ rất rõ, chiếc nhẫn đó là hắn dành được ở hội đấu giá, sau đó đưa cho Mã Tam!

Ngay lúc này, Lâm Dật đưa tay ra, che mắt của Kỷ Khuynh Nhan lại, không để cho cô nhìn thấy thứ bên trong.

Kỷ Khuynh Nhan duỗi thẳng người, theo bản năng, cô đoán thứ đồ bên trong đó có lẽ không cô không nên xem.

Cơ thể Lý Hoa Hưng run rẩy, sắc mặt trắng bệch: “Mày, mày dám!”

“Bây giờ còn cần tôi phí lời sao?”

“Không, không cần nữa, không cần nói gì nữa.”

“Chúng tôi rất hoan nghênh việc cạnh tranh bình thường trong kinh doanh, nhưng tôi không hi vọng có mấy trò vặt vãnh như thế này nữa.” Lâm Dật nói:

“Cũng đừng trách tôi không cho mấy người cơ hội, muốn phát triển ở trên đất liền thì không sao, nhưng tốt nhất là đừng mơ tới khu ven biển, chỉ cần tôi còn sống ngày nào, Lý gia các người đừng mong tới đây được.”

Cơ thể Lý Hoa Hưng run rẩy như bệnh nhân giai đoạn cuối, đầu óc ong ong vang vang, thậm chí còn không nghe rõ Lâm Dật đang nói gì.

“Tôi, tôi xin cáo từ trước.”

Lý Hoa Hưng vội vàng đứng dậy, người đàn ông này khiến cho hắn có cảm giác vô cùng nguy hiểm, không muốn ở lại nơi này thêm nữa.

“Mang thứ này đi, đừng có để lại chỗ chúng tôi.”

“Được, được…”

Lý Hoa Hưng hoảng hốt đồng ý, sau đó xách chiếc túi màu đen, hoảng hốt chạy ra khỏi phòng làm việc.

“Đã xong.”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lâm Dật bỏ tay của mình xuống.

“Rốt cuộc anh cho hắn xem cái gì vậy? Còn che mắt của em đi nữa.”

“Không phải thứ tốt đẹp gì đâu, không dành cho trẻ nhỏ.”

Kỷ Khuynh Nhan trừng mắt với Lâm Dật: “Suốt ngày làm mấy chuyện không dành cho trẻ nhỏ, em còn tưởng anh chẳng biết tới cái thành ngữ này cơ.”

“Sao em biết anh suốt ngày làm chuyện không thích hợp cho trẻ nhỏ, chẳng lẽ anh bị lộ tẩy rồi sao.” Lâm Dật làm ra vẻ kinh ngạc, nói.

“Suốt ngày muốn đụng chiếm tiện nghi của em còn chưa đủ hả.”

“Cái này có là gì đâu, anh còn tưởng bị em phát hiện rồi cơ, dọa anh hết hồn.”

Ừm ừm? Kỷ Khuynh Nhan khẽ đứng hình, giống như một vị thám tử nhỏ nhìn Lâm Dật: “Chẳng lẽ anh còn làm chuyện gì khác ư?”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment