Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1691 - Chương 1689: Xin Anh Giúp Một Chuyện.

Chương 1689: Xin Anh Giúp Một Chuyện.
Chương 1689: Xin Anh Giúp Một Chuyện.
Chương 1689: Xin Anh Giúp Một Chuyện.




Lời nói của Lâm Dật khiến cho lực chú ý của mọi người đều rơi xuống trên người Cố Diệc Nhiên.

Bởi vì rất nhiều người đều học qua môn học này, cũng biết đã xảy ra những chuyện gì.

Trong môn huấn luyện này, người đứng ở phía trước là người vô cùng bị động.

Người phía sau, chỉ cần thoáng dùng chút sức đã có thể đẩy ngã người trước, đây là định luật vật lý học, không có bất kỳ chỗ nào có thể tranh cãi.

Nhưng nếu như sức của người đứng ở phía sau quá nhỏ thì lại là chuyện khác.

Mà cô, thân vì huấn luyện viên của đợt huấn luyện này lại không quật ngã được học viên. Nhưng nam học viên kia lên thì lại làm được dễ như trở bàn tay, điều này nói rõ một vấn đề.

Sức lực của Cố huấn luyện viên hình như hơi nhỏ một chút.

"Lâm Dật, Trương Bằng!"

Lúc mọi người ở đây nghị luận ầm ĩ, Lý Tường Huy quát to một tiếng.

"Có!"

“Đứng vào hàng ngũ!"

"Vâng!"

Hai người về trong đội ngũ, Cố Diệc Nhiên xụ mặt, đứng bên cạnh Lý Tường Huy, không ai biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì.

Nhưng không thể nghi ngờ, cô muốn giết chết Lâm Dật.

"Tiếp theo chia thành tổ rồi tập luyện đi."

"Vâng!"

Phân tổ giống như trước đó, mọi người chia làm hai người một tổ bắt đầu huấn luyện.

Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên ở bên cạnh giám sát.

"Chuyện vừa rồi là thế nào vậy? Cô lại không chuyển ngã được cậu ấy?"

"Anh ta đang phân cao thấp với tôi!" Cố Diệc Nhiên không trả lời thẳng, nhưng cũng coi là chấp nhận.

"Vậy thì có điểm kì quái, đừng nói là cậu ấy, cho dù là người 100 kg thì đều có thể quật ngã một cách nhẹ nhõm."

"Được rồi, đừng nhắc đến anh ta nữa, suy nghĩ một chút đã thấy phiền."

"Đây là huấn luyện, cô không thể mang tâm trạng của mình vào." Lý Tường Huy nói:

"Có điều, cậu ấy thật đúng là có chút khác với người thường, chờ sau khi huấn luyện kết thúc, có thể phái cậu ấy đi đấu một chút?"

"Anh nói khu bốn luận võ kia sao?"

"Không sai."

"Vẫn là thôi đi, đây là hoạt động tranh giành mặt mũi, cho dù anh đồng ý thì Lưu cục trưởng đều sẽ không đồng ý."

Dựa theo thông lệ, mỗi một phân cục của thành phố Trung Hải hàng năm đều sẽ có một trận luận võ.

Nhưng đây cũng không phải là của chính phủ mà là tổ chức tự phát, xem như là hoạt động nghỉ dưỡng giải trí.

Ngoại trừ phái ra thủ hạ mà bản thân đắc ý nhất, sẽ còn uỷ nhiệm một người mới nhập ngũ, đi tham gia trận đấu.

Nhưng mà vì mặt mũi của mình, các nhà lãnh đạo sẽ không dùng người mới, mà tìm một gương mặt lạ hoắc có trình độ cao, như này thì không đến mức mất mặt.

"Nói cũng đúng." Lý Tường Huy cười cười:

"Nhưng mà tiểu tử này đúng thật là thú vị, trước trước sau sau, cô cũng đã mang qua ba nhóm người, đây là lần đầu tiên gặp phải người khiến cô không có biện pháp.”

"Thôi đi, cái này tính là gì, phía sau còn có mấy ngày huấn luyện nữa, có rất nhiều cơ hội để thu thập anh ta!"

"Đúng thế, phía sau là cận chiến, bắn đạn thật, cần phải có thực lực thật sự, chút thông minh của cậu ấy có lẽ không phát huy được tác dụng."

Cố Diệc Nhiên liếc mắt nhìn Lâm Dật một chút, trong lòng tự nhủ: "Anh đợi ngày mai xem!"

Hơn một giờ sau, môn ôm ngã người này coi như luyện xong, Lý Tường Huy liền tuyên bố nhiệm vụ huấn luyện hôm nay kết thúc.

Mặc dù đoàn người đều đổ đầy mồ hôi, nhưng trong mắt Lý Tường Huy thì cường độ cũng không tính là lớn.

Hôm nay chỉ để bọn họ thích ứng một chút, hơn nữa lát nữa còn có những chuyện khác cần phải làm.

Sau khi tập hợp, Lý Tường Huy tổng kết một chút về buổi huấn luyện hôm nay, rồi gọi mọi người tới phòng họp.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên đứng ở phía trước.

"Qua một buổi chiều huấn luyện, tin rằng mọi người đã có những hiểu biết nhất định về nhau. Hiện tại, đoàn người chúng ta sẽ lần lượt tự giới thiệu một đoạn ngắn, sau đó tôi sẽ chọn ra một tiểu đội trưởng trong số những người các người, phụ trách chỉnh đốn kỷ luật."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận.

"Được rồi, loại chuyện này không có gì mà thảo luận cả." Ánh mắt của Lý Tường Huy đảo qua trên thân mỗi người, rồi nói với người phía dưới:

"Có vị học viên nào muốn xung phong nhận việc không." Lý Tường Huy hỏi.

Nữ sinh tại chỗ không có phản ứng gì, các cô cũng đều biết, tiểu đội trưởng không có khả năng chọn con gái, cho nên đều không vội.

"Lý huấn luyện viên, tôi tới đi!"

Chu Hưng Hải dẫn đầu giơ tay.

Trương Bằng dùng ánh mắt còn lại liếc đối phương một chút, "Tôi biết ngay tên thiểm cẩu này sẽ là người đầu tiên đi lên."

"Vậy được rồi, cậu tới trước đi." Lý Tường Huy đứng sang bên cạnh, nhường ra vị trí của mình.

Lúc này, Chu Hưng Hải trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người anh.

"Xin chào mọi người, tôi là Chu Hưng Hải, tốt nghiệp trường cảnh sát Trung Hải, lúc ở trường còn đảm nhiệm qua chức đội trưởng đội bóng rổ trường học, còn là chủ tịch hội học sinh, tham gia các buổi luận võ của trường cảnh sát, đạt được hạng 3. . ."

Tuy Chu Hưng Hải rất thiểm cẩu, nhưng bản thân vẫn có năng lực.

Nói ngay trước mặt hơn bốn mươi người mà không chút luống cuống, xác thực cao hơn những người khác một đoạn.

"Tốt, người tiếp theo." Lý Tường Huy nói.

Sau khi Chu Hưng Hải đi xuống, thì không có ai xung phong đi lên cả.

Đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, có người muốn đi lên, nhưng lại ngại.

"Nếu như các người không chủ động lên thì tôi sẽ điểm danh." Lý Tường Huy nhìn về phía dưới một chút, "Lâm Dật, cậu tới đi."

Lời còn chưa dứt, hơn mười nữ sinh đã đồng loạt quay đầu lại, vẻ chờ mong đều viết rõ trên mặt.

Bị Lý Tường Huy điểm danh, Lâm Dật cũng không tiện từ chối, thoải mái đi tới trước đài.

Lấy kinh nghiệm mấy năm này của Lâm Dật, đối với anh mà nói, đây chỉ là một tràng diện nhỏ.

Ba ba ba _ _

Lâm Dật vừa đứng ở trên bục giảng, phía dưới đã vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt.

Giống như muốn mở ca nhạc hội vậy.

Lý Tường Huy nhìn nữ sinh phía dưới, bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự là không có cách nào để bắt bọn họ cả.

“Chào mọi người, tôi là Lâm Dật."

Bảy chữ vô cùng đơn giản, nói xong Lâm Dật liền đi xuống.

Tiêu sái trôi chảy kết thúc một màn tự giới thiệu.

Trong phòng họp yên tĩnh im ắng, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Mặc dù là tự giới thiệu ngắn gọn, nhưng cũng không thể ngắn như vậy a!

Có chút quá mức!

"Cậu quá ngắn gọn rồi." Lý Tường Huy vừa cười vừa nói:

"Phải giống như Chu Hưng Hải, nhiều lời một chút."

Tuy Chu Hưng Hải luôn tranh lên trước, nhưng Lý Tường Huy lại không quá ưa thích dạng người này.

Ngược lại là tính cách không tranh không đoạt này của Lâm Dật, cộng với tuổi của cậu lớn hơn những người khác mấy tuổi, cho nên anh phá lệ nhìn trúng cậu.

"Đúng vậy, nói nhiều một chút, chúng tôi còn thâm nhập hiểu rõ thêm về anh đây."

Người giúp Lâm Dật đè chân, Trương Tử Hân nói.

"Xâm nhập hiểu rõ? Cô muốn xâm nhập thế nào?"

"Có thể viết số di động của anh lên trên bảng đen, sau này mọi người sẽ là đồng nghiệp, dù sao cũng phải có phương thức liên lạc đúng không."

"Có cần phải như vậy không? Sao cứ giống như sinh viên đại học năm nhất mới nhập học thế?"

"Chủ yếu là để tiện liên lạc." Lý Tường Huy nói:

"Tuy sau này sẽ được phân đến chức vị khác nhau, nhưng dù sao cũng đi ra từ một nhóm, quan hệ nhất định sẽ thân hơn một chút, để lại số điện thoại, sau này có việc thì giúp đỡ cho nhau."

"Được."

"Được thôi."

Lý Tường Huy đã lên tiếng, vẫn phải cho chút mặt mũi này.

Lâm Dật lại lên trên bục giảng, viết số di động của mình lên trên bảng đen.

"Lý huấn luyện viên, vừa rồi tôi quên viết số điện thoại di động, tôi cũng muốn viết một chút." Chu Hưng Hải giơ tay, nói.

"Được, đi lên đi." Lý Tường Huy gật đầu, “Các học viên lên giới thiệu tiếp theo cũng làm giống như Lâm Dật, để lại số di động của mình, để tiện liên lạc."

Lần nữa trở lại trên bục giảng, Chu Hưng Hải viết số di động của mình trên bảng đen.

Điều thú vị chính là chữ của Chu Hưng Hải vô cùng lớn.

Gấp khoảng năm lầm của Lâm Dật, hơn nữa còn viết rất đậm, sợ người khác thấy không rõ.

"Sau này nếu như mọi người gặp phải chuyện gì khó khăn, có thể gọi điện thoại cho tôi, chỉ cần là chuyện mà tôi có thể giúp một tay thì tuyệt đối sẽnghiêm túc."

Cố Diệc Nhiên liếc nhìn Chu Hưng Hải, tiểu tử này đúng là người thông minh.

"Chu Hưng Hải, hiện tại có thể nhờ anh giúp một chuyện không?" Trương Tử Hân nói.

"Cô cứ nói, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được thì sẽ không có vấn đề gì."

Chu Hưng Hải vỗ ngực, vô cùng nhiệt tình.

Ở thời điểm này, có người nhờ mình giúp đỡ, chính là có ý nghĩa phi phàm.

Hai huấn luyện viên đều đây, nhất định có thể lưu lại ấn tượng tốt với bọn họ!

Đến lúc phân chia cuối cùng, đương nhiên có thể giữ mình ở lại phân cục, sẽ không bị phái đi.

"Anh có thể tô đậm số điện thoại của Lâm Dật thêm một chút không, tôi có chút cận thị, không thấy rõ."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment