Chương 1692: Thắng Thì Đã Không Cần Phải Luyện Rồi.
Chương 1692: Thắng Thì Đã Không Cần Phải Luyện Rồi.
"Không có sao, không ngừng cố gắng, tối nay tiếp tục cố gắng lên, nói không chừng lại có thu hoạch."
“Dừng dừng dừng, anh Lâm à anh đừng có chôn sống em nữa, để em sống thêm vài năm đi.”
“Kém ghê, cho cậu cơ hội cậu chẳng biết nắm bắt.”
"Em cũng chỉ là một người phàm thôi, tuyển thủ trình cỡ này, đúng thật là em gánh không nổi."
“Được rồi, đừng lải nhải nữa, dọn dẹp một chút rồi dậy tập hợp thôi.”
Hai người một trước một sau đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó đi tới nhà ăn ăn cơm.
“Vl, vậy mà dám ngồi bên cạnh giáo quan để ăn cơm, sao cậu ta lại có ý tốt vậy.” Trương Bằng nói.
Mặc dù mỗi người đều muốn làm quen với giáo quan, nhưng không ai dám làm chuyện giống như vậy cả.
Nhưng mà Châu Hưng hải thì lại làm được.
“Thật sự thì, chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói cả, mà kiểu người như vậy lại rất phổ biến ở nơi làm việc đó.”
“Cũng đúng, ai cũng thích mấy người biết bợ đỡ nịnh hót mà.”
“Đi thôi, đừng để ý tới bọn họ, đi ăn cơm cái đã.”
Nhà ăn bữa ăn sáng rất phong phú, nhưng so sánh với thức ăn của bữa trưa và bữa tối thì vẫn là thanh đạm hơn một chút, thế này cũng phù hợp với quy luật ăn uống của người Hoa Hạ.
Buổi sáng ăn quá dầu mỡ cũng không thể tiêu hóa nổi
Ăn được một nửa, Lý Tường Huy đi tới bên cạnh Lâm Dật "Bảy giờ rưỡi lúc tập hợp, đem bọn họ đi vận động giãn cơ một chút, sau đó tám giờ chính thức bắt đầu huấn luyện."
“Biết rồi.”
Lý Tường Huy gật gật đầu, sau đó cầm khay đồ ăn đi lấy cơm, ngáp liên tục, chứng tỏ rõ ràng ngủ không ngon.
Ăn xong, mọi người lục tục đi tới thao trường.
Coi như tiểu đội trưởng Lâm Dật, cũng đảm đương được trách nhiệm của mình, tổ chức mọi người tiến hành huấn luyện kéo dãn gân cốt đơn giản một chút.
Nhân vật của anh, giống như ủy viên thể dục trong trường học, giúp thầy cô chạy việc vặt nhưng không có bất kỳ quyền lợi thực tế nào.
Đúng 8 giờ sáng, mọi người đứng vào đội hình, Lý Tường Huy và Cố Diệc Nhiên cách đó không xa từ từ đi tới, trên tay còn có thêm 1 cái đồng hồ tính giây.
"Sáng hôm nay làm khảo sát thể năng, dựa theo quân đội tiêu chuẩn, năm cây số 23 phút đạt tiêu chuẩn, 20 phút khá tốt, 19 phút giỏi, những thứ này cũng sẽ ghi lại trong thành tích khảo hạch của các cô cậu, cho các cô cậu thêm 10 phút làm nóng người, sau đó bắt đầu khảo sát."
"Năm cây số 23 phút!"
Tất cả mọi người đều cất tiếng oán than, cảm giác đây là một nhiệm vụ không thể làm được.
Nếu như là người trong quân đội, tiêu chuẩn như vậy chưa là gì cả, hầu như đại đa số đều có thể hoàn thành.
Nhưng đại đa số người trong đám bọn họ, đều là từ tốt nghiệp trường cảnh sát, mặc dù từng huấn luyện một ít bài huấn luyện cơ bản, nhưng cũng chỉ cỡ mạnh hơn sinh viên đại học một chút thôi.
Yêu cầu bọn họ bằng tiêu chuẩn như vậy, quả thật là có chút quá đáng.
Trừ những người có thể chạy một cách đặc biệt ra thì có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, những người còn lại không ai làm được.
Người như bọn họ, có thể chạy đến trong khoảng 25 phút, cũng đã coi như là tốt vô cùng rồi.
Thậm chí có thể hoàn thành trong khoảng 30 phút, đã rất khó khăn rồi.
Bây giờ, 23 phút mới tính là đạt tiêu chuẩn, thế không phải là giết người à.
"Giáo quan, có thể nới rộng thời gian một chút không, yêu cầu này đối với chúng tôi mà nói có chút khó khăn." Trương Tử Hân nói.
"Khó khăn cũng phải kiên trì, đừng có quên thân phận của mình, sau khi mặc quần áo lên, mọi người đã không còn là người bình thường nữa, phải đối xử với bản thân bằng các tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm ngặt!
“Nhưng tôi cảm thấy, trong đám chúng tôi hình như không ai có thể hoàn thành được.”
Lúc này, Châu Hưng Hải cũng không nói chuyện nữa.
Bởi vì lúc học đại học, hắn làm khảo sát, lần tốt nhất là 24 phút.
Bây giờ, tốt nghiệp đã gần hơn nửa năm, bình thời cũng không rèn luyện mấy cả, đừng nói là chạy đến 24 phút, 25 phút có thể chạy tới nơi cũng đã không tệ rồi.
"Cô không làm được, không có nghĩa là người khác cũng giống vậy."
Cố Diệc Nhiên nhìn Lâm Dật: "Với tư cách là tiểu đội trưởng của bọn họ, cậu có trách nhiệm làm tấm gương cho bọn họ, cậu nói có đúng hay không?"
“Tôi chỉ là người sắp xếp đội hình thôi mà, sao lại đổ lên người tôi rồi?”
"Nếu đã biết thân phận của mình, thì phải lấy thân làm tấm gương, nếu như không làm được điều này, không cảm thấy mất mặt sao."
Lâm Dật cảm thấy con hổ cái này hoàn toàn là đang muốn đọ sức với mình.
Mình cũng chỉ có 2 mắt 1 mồm, sao lại cứ phải đỉnh hơn người khác cơ?
“Nếu như cậu không làm được thì đứng sang một bên đi, tôi cho người khác thay.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.”
Cố Diệc Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Cậu chắc chắn mình có thể chạy trong vòng 23 phút?”
“Cô khoan hãy nói tôi, thành tích tốt nhất của cô là bao nhiêu?”
“20 phút 32 giây.” Cố Diệc Nhiên tự tin nói.
“Trời đất ơi, vậy thì cũng quá lợi hại rồi.” Trương Tử Hân ngưỡng mộ nói: “Cùng là con gái với nhau, sao giáo quan Cố lại ưu tú đến như vậy? Tôi có mệt chết cũng không thể chạy được thành tích đó.”
"Không có gì đáng ngạc nhiên, hoàn cảnh của hai người không giống nhau." Lâm Dật nói:
“Cô chạy từ trên cao xuống, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tốc độ, còn cô ấy không phải lo lắng về phương diện này, đương nhiên thành tích sẽ tốt hơn cô rồi.”
“Từ trên cao chạy xuống…”
Trương Tử Hân nhìn Cố Diệc Nhiên một cái.
Hình như, đúng là đạo lý này thật.
“Nghiêm chỉnh lên cho tôi!” Cố Diệc Nhiên hừ lạnh nói:
“Thành tích của tôi cũng đã phơi bày ở đây rồi, hy vọng mấy người biểu hiện cho tốt, đừng có kém hơn cả 1 đứa con gái như tôi.”
“Còn chưa chạy được 19 phút, lấy đâu ra cảm giác hơn người vậy?”
“A~”
Cố Diệc Nhan liếc Lâm Dật một cái: "5 cây số kỷ lục thế giới của phụ nữ là 14 phút 11 giây, đàn ông là 12 phút 37 giây, cậu cảm thấy tôi chạy 20 phút 32 giây, thành tích như vậy rất kém cỏi sao?"
“Đúng là khá bình thường.”
“Hừ…”
Chu Hưng Hải hừ một tiếng: "Lâm Dật, cậu biết thân biết phận chút được không? Giáo quan Cố chạy được thành tích thế này, đã là vô cùng ưu tú rồi, đổi lại là nam sinh, tối thiểu phải chạy được trong khoảng 18 phút, mới tính là ngang hàng với thành tích của cô ấy, cậu cảm thấy mình có thể?"
“Cũng cỡ đó đi.”
“Vậy ngược lại tôi muốn biết, thành tích chạy 5 cây số của cậu tốt nhất là bao nhiêu?”
“Đúng thật là tôi chưa chạy 5 cây số bao giờ, tốt xấu gì cũng là tay đua có tiếng, vượt qua cô ta chắc không phải vấn đề.”
“Anh Lâm đỉnh thật!” Trương Bằng nhỏ giọng nói.
"Không phải cậu nói cậu đỉnh hơn tôi sao, bây giờ chạy đi, ngươi nếu có thể chạy đến trong khoảng 18 phút, tôi sẽ thừa nhận cậu lợi hại hơn tôi." Cố Diệc Nhan nói.
“Nếu tôi thật sự chạy được thì có phải buổi sáng không cần luyện tập nữa không?”
“Có thể.”
Cố Diệc Nhiên không do dự, sảng khoái đáp ứng: "Nhưng nếu cậu thua, thì hôm nay tất cả mọi người đều phải luyện tập thêm hai tiếng."
“Đừng đừng đừng”
Chu Hưng Hải đứng dậy, rất chó má đứng ở bên cạnh Cố Diệc Nhiên.
“Giáo quan Cố à, tôi không có cùng 1 giuộc với hắn, tuyệt đối đừng tính tôi vào, hắn chạy thua cũng không thể phạt cả đám chúng tôi được.”
“Tôi cũng vậy, tôi không quen hắn, đừng kéo cả tôi theo.” Đinh Bằng nói.
Nhìn thấy hai người đứng dậy, Cố Diệc Nhan khoanh tay trước ngực, nhìn những người khác.
“Mấy người muốn theo cậu ta sao? Nếu thua rồi thì bị phạt thêm 2 tiếng đó, không cần tính nhiều, nếu cảm thấy mình dư thừa sức lực thì cứ thử.”
“Chúng tôi không thử đâu, vận động viên bình thường cũng chỉ chạy đến thế là cùng, tôi chả tin cậu ta có thể chạy được trong vòng 18 phút.”
“Trước đây cậu ta chưa từng chạy 5km bao giờ, có khi nhầm lẫn gì về khoảng cách này cũng nên, cuối cùng chết thế nào cũng không rõ.”
Ầm ĩ một hồi, hơn 20 nam sinh đều đứng về phía Cố Diệc Nhan, bên phía Lâm Dật chỉ còn lại Trương Bằng và vài nữ sinh.
“Giáo quan Cố, cô làm vậy không đúng lắm nhỉ? Sao lại còn đi uy hiếp người ta thế.”
------
Dịch: MBMH Translate