Chương 1695: Ngẫu Nhiên Gặp.
Chương 1695: Ngẫu Nhiên Gặp.
"Thuốc?"
"Đồng chí Lý Tường Huy, anh cũng đừng làm loạn, hiện tại chính là lúc mà sự nghiệp của anh đang đi lên, cẩn thận bị lột."
"Cút đi, cậu đúng là không nói được chút lời hay nào." Lý Tường Huy mắng một câu, "Chỉ là thuốc giảm đau, đừng nghĩ lung tung."
Ánh mắt Lâm Dật di chuyển lòng vòng, "Hẳn không phải là thuốc giảm đau bình thường đúng không."
"Mẹ vợ của lãnh đạo bị ung thư xương giai đoạn cuối, đau đến chịu không được, ngài ấy nhìn không đành lòng mới tìm mua chút thuốc giảm đau."
"Nhưng lấy nhân mạch quan hệ của ngài ấy, muốn tìm những vật này cũng không phải là chuyện khó đúng không."
Lâm Dật biết rất rõ thứ này, trong bệnh viện Hoa Sơn cũng có.
Nhưng quốc gia quản khống loại thuốc này vô cùng nghiêm ngặt.
Nhất định phải được viện trưởng ký tên mới có thể sử dụng.
Hơn nữa chai lọ sau khi sử dụng cũng không thể vứt lung tung, phải nộp lên đủ số, nhất định cùng số lượng với lúc phát xuống, nếu không lãnh đạo sẽ phải chịu trách nhiệm.
Nếu như không phải là người có chút năng lực, thật sự không lấy được thứ này.
"Nói như thế không sai, nhưng ngài ấy đã cầu xin người quá nhiều lần, cũng không có cách nào để đi cầu người nữa."
"Vậy tại sao lại tìm thấy trên đầu anh vậy?"
Lý Tường Huy là phó đội trưởng, tài nguyên nhân mạch quan hệ cũng không tệ, nhưng ở trong loại chuyện này thì có chút không đủ.
"Chị dâu tôi là ý tá trưởng của thành phố Nhị Viện, có một chút con đường quan hệ như vậy, nhưng trước đó tôi đã giúp anh ấy lấy được hai lọ, cũng không thể lấy nhiều hơn nữa." Lý Tường Huy gãi gãi gãi đầu, "Đang lo lắng việc này nên làm sao đây."
"Cần dùng bao nhiêu, tôi sẽ chuẩn bị giúp anh."
Hai mắt Lý Tường Huy tỏa sáng, "Thật hay giả vậy? Cậu còn có con đường trên phương diện này sao?"
"Cái này thì tính là gì, đừng nói là mấy bình thuốc, cho dù anh lợp nhà, tôi đều có thể tìm máy đào đến giúp anh."
"Con đường đáng tin không? Đây cũng không phải là chuyện đùa."
"Yên tâm đi, không có chút vấn đề gì, tôi lại không thể lấy công việc của mình ra nói đùa được."
"Vậy thì còn chờ gì nữa, nhanh nhanh nhanh, đi lấy mấy bình trở về." Lý Tường Huy nói:
"Hơn nữa việc này nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài."
"Giữ bí mật thì không có vấn đề, nhưng hiện tại tôi không đi được, chờ sau khi huấn luyện kết thúc, tôi sẽ đi làm giúp anh."
Ánh mắt Lý Tường Huy di chuyển lòng vòng.
"Việc này có chút gấp, không thể chờ huấn luyện kết thúc, bây giờ có thể lấy về luôn được hay không"
"Có thể."
"Cậu dựa vào chân tường mà nhảy ra ngoài, sau khi làm xong thì trở lại."
"Xung quanh đều có giám sát, hơn nữa buổi tối còn điều tra, lở như bị bắt thì làm sao bây giờ."
"Camera có góc chết, nếu như gặp người điều tra thì cứ để bạn cùng phòng của cậu nói, hai người chúng ta ở cùng một chỗ, người khác liền sẽ không nói gì cả."
"Được, có anh yểm hộ thì tôi không sợ nữa."
"Mau đi đi, việc này có chút gấp."
"Được rồi."
Ở nơi này nhiều ngày như vậy, Lâm Dật cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, sau đó anh tìm được góc chết của camera, leo tường chạy ra ngoài.
Rời khỏi trụ sở huấn luyện, Lâm Dật bấm gọi cho Lý Sở Hàm.
"Ở nhà hay là bệnh viện vậy?"
"Hôm nay đang trực ban tại bệnh viện." Lý Sở Hàm ôn nhu nói:
"Huấn luyện kết thúc rồi à?"
Lý Sở Hàm cũng biết chuyện anh đi làm cảnh sát, cũng là người biểu hiện bình tĩnh nhất.
"Xong việc, mò cá đi ra giải sầu một chút, em cũng ra ngoài đi, xung quanh đây có một chợ đêm, hai chúng ta đi dạo một chút."
"Thời gian của anh có được hay không?"
"Nhất định là được, em qua đây là được rồi." Lâm Dật nói:
"Thuận tiện mang giúp anh năm bình thuốc giảm đau, nếu như bệnh viện không cho thì cứ nói tên của anh."
"Được, anh gửi địa chỉ qua cho em, em đi qua tìm anh."
"OK."
Nói chuyện với Lý Sở Hàm chính là có một chỗ lợi như vậy.
Vô luận anh bảo cô làm cái gì thì đều sẽ không hỏi nhiều một câu.
Chuyện mà mình có thể làm thì yên lặng làm, không thể làm cũng sẽ nói trực tiếp ra, không dây dưa dài dòng.
Sau khi nói chuyện với Lý Sở Hàm, Lâm Dật lái xe đến chợ đêm trên đường Hương Xuân.
Xung quanh đây có hai trường dạy nghề, tuy trường học không ra gì, nhưng năng lực chi tiêu của học sinh nơi này lại là đứng đầu.
Dần dà tạo thành chợ đêm, còn rất có tiếng tăm tại Trung Hải, thường xuyên có thể bắt gặp ở trên tiktok.
Đón xe đến chợ đêm, Lâm Dật đứng tại cửa vào, đợi hơn hai phút, mới nhìn thấy Lý Sở Hàm chậm rãi đi tới.
G63 màu đỏ thu hút không ít người vây xem.
Dù sao đây không phải là Mercedes-Benz bình thường, mà chính là xe hơn 3 triệu.
Trong vùng ngoại thành này, có thể nhìn thấy xe tốt như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lý Sở Hàm xuất hiện càng làm cho người vây xem kinh hô.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy thế mà lái một chiếc G63, quả thực quá khí phách.
Lý Sở Hàm mặc quần bò, phác họa hình dáng hai chân gần như là hoàn mỹ, nửa người trên là áo khoác dài có thể che đi phần mông, dạng phối hợp này quả thực khiến hai mắt người ta phải phát sáng.
"Xe này thật là đẹp."
Cố Diệc Nhiên cách đó không, nhìn thấy G63 của Lý Sở Hàm thì không ngừng hâm mộ.
Cô khác với những nữ sinh khác, thích mấy loại xe mạnh mẽ như là việt dã.
Mà xe giống như G63 này rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Chỉ là trong túi không có tiền, mua không nổi xe tốt như vậy.
"Xe này đúng là rất đẹp, hình như bán hơn 3 triệu thì phải. Hơn nữa người phụ nữ lái xe kia lớn lên cũng rất đẹp, nhìn dáng vẻ cao lãnh của cô ấy xem, xem ra cũng là kẻ có tiền." Đồng nghiệp của Cố Diệc Nhiên, Lưu Bình Bình nói.
"Đó là đương nhiên, người bình thường có thể lái xe hơn 3 triệu sao, nhìn quần áo của cô ấy liền biết giá trị con người cũng không thấp." Cố Diệc Nhiên nói:
"Nhưng đúng thật là thú vị, người có tiền như vậy thế mà lại chạy đến chợ đêm bình dân."
"Kẻ có tiền cũng là người, đồ ăn chợ đêm ngon như vậy, người nào có thể bỏ qua chứ."
"Nói cũng đúng." Cố Diệc Nhiên nói:
"Đi thôi, thời gian cũng không sớm, hai ta cũng trở về đi, ngày mai vẫn còn phải đi làm nữa."
"Không ở lại xem thêm một lát sao? Xe này cũng không phổ biến."
"Nhìn cũng vô dụng, tôi cũng mua không nổi, chỉ có thể hâm mộ."
"A? Người đàn ông kia nhìn khá quen, sao có chút giống với học viên mới của đợt huấn luyện này." Lưu Bình Bình nói với vẻ hoài nghi.
"Làm sao có thể? Cô nhìn lầm rồi, khu huấn luyện là khép kín, bọn họ căn bản không ra được."
"Có vẻ như không nhìn lầm đâu, cô nhìn người đàn ông kia một chút, hình như là người vẫn luôn không hợp với cô, Lâm Dật."
"Anh ta?"
Cố Diệc Nhiên nhìn sang theo ánh mắt của Lưu Bình Bình.
Bất ngờ phát hiện, người đứng bên cạnh người phụ nữ kia thật sự là Lâm Dật!
"Tình huống này là thế nào?" Lưu Bình Bình cảm thấy ngoài ý muốn:
"Sao anh ấy có thể đi ra được? Dựa theo quy định, lén rời khỏi trụ sở huấn luyện thì sẽ bị khai trừ."
"Đoán chừng là nhịn không được nên đi ra ăn vụng." Cố Diệc Nhiên nói:
"Đi, đi qua nhìn một chút."
"Hả? Cô đi qua làm gì? Tìm anh ấy tính sổ sao?"
Khóe miệng Cố Diệc Nhiên lộ ra ý cười.
"Dựa theo quy định liên quan, hành động này của anh ta xem như tự động rút khỏi huấn luyện. Tôi phải đi qua nói với anh ta một tiếng, cho anh ta biết đã xảy ra chuyện gì."
"Cho anh ấy một cơ hội đi, chúng ta cứ coi như không thấy gì cả, lớn lên đẹp trai như vậy, cô cũng ra tay được sao?"
"Làm sao lại không nỡ, tôi còn ước gì anh ta đi nhanh một chút đây, nếu không anh ta sẽ khiến tôi tức điên mất." Cố Diệc Nhiên cười nói.
------
Dịch: MBMH Translate