Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1698 - Chương 1696: Lại Một Lần Binh Bại Túi Sạch Bóng.

Chương 1696: Lại Một Lần Binh Bại Túi Sạch Bóng.
Chương 1696: Lại Một Lần Binh Bại Túi Sạch Bóng.
Chương 1696: Lại Một Lần Binh Bại Túi Sạch Bóng.




"Bên bệnh viện có bận gì không, không làm chậm trễ chuyện của em chứ?"

"Rất tốt, có một bệnh nhân trở chứng nặng, nhưng đã ra khỏi phòng ICU, có Kiều Hân quan sát, vấn đề không lớn." Lý Sở Hàm ôn nhu nói:

"Hơn nữa nơi này cách bệnh viện cũng không xa, nếu như quả thật có chuyện ngoài ý muốn thì em cũng có thể trở về kịp thời."

Tuy bệnh nhân rất quan trọng, nhưng Lý Sở Hàm càng muốn ở cùng một chỗ với Lâm Dật hơn.

"Không chậm trễ chuyện của em là được."

Lý Sở Hàm gật gật đầu, sau đó đưa thuốc trên tay cho Lâm Dật.

"Hiện ở phía trên đã quản những vật này càng nghiêm khắc, sau khi dùng hết nhất định phải đưa lại bình, không thể vứt đi."

"Anh hiểu quy định này." Lâm Dật bỏ thuốc lên xe, "Đi dạo chơi chợ đêm trước, xong việc rồi anh sẽ lấy đi sau."

"Ừm."

"Anh đi đâu vậy."

Ngay tại lúc hai người muốn rời đi, chợt nghe có người nói chuyện.

Lâm Dật quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện lại là Cố Diệc Nhiên.

Lâm Dật chép miệng một cái.

Đời trước của mình có phải là đã đào mộ phần nhà cô ta hay không, đúng là quá xui xẻo, lén chạy ra ngoài một chuyến thế mà còn gặp phải?

"Đi dạo chợ đêm thôi, không nhìn thấy à? Chẳng lẽ cô còn muốn quản những chuyện này?"

"Tôi cũng không muốn xen vào việc của anh, nhưng anh không biết hiện tại là lúc nào sao?" Cố Diệc Nhiên xụ mặt, nói:

"Trong lúc huấn luyện, không cho phép tự tiện rời khỏi khu vực, hành động bây giờ của anh đã phạm vào điều lệ liên quan, ngày mai thu dọn đồ đạc, không cần huấn luyện nữa."

"Cái gì gọi là tự tiện rời khỏi khu vực huấn luyện, ai có thể chứng minh là tôi rời đi?"

Hả?

Cố Diệc Nhiên nhăn mày, "Bị tôi bắt tại trận, anh còn dám ngụy biện?"

"Tôi chỉ ăn ngay nói thật, có ai có thể chứng minh tôi đi chứ?" Lâm Dật nói: "Làm việc phải coi trọng chứng cứ, cô cũng không thể ngậm máu phun người."

Cố Diệc Nhiên bị chọc giận quá mà cười lên, cô nghĩ tới Lâm Dật sẽ ngụy biện, nhưng không nghĩ tới lại chết cũng không nhận như vậy.

Ngay cả Lưu Bình đều có chút không hiểu nổi Lâm Dật.

Đã bị bắt tại trận, ngụy biện như này còn có ý nghĩa gì sao?

Xem người khác đều là kẻ ngu à?

"Được, không thừa nhận đúng không." Cố Diệc Nhiên cầm điện thoại di động rồi nói:

"Tôi hiện tại sẽ gọi điện cho đồng nghiệp phụ trách cần vụ, để bọn họ đi qua điều tra, tôi xem anh còn ngụy biện thế nào."

"Tùy tiện."

Lý Sở Hàm nắm lấy tay Lâm Dật, nhỏ giọng nói: "Có phải là em đã làm chậm trễ chuyện của anh rồi hay không?"

"Không có việc gì cả, không cần quan tâm đến cô ta."

Một bên khác, Cố Diệc Nhiên bấm điện thoại, nói:

"Đi tra phòng 306 một chút, nhìn xem người tên là Lâm Dật có ở đó hay không."

"Tôi vừa mới đi tra, người cùng phòng nói, cậu ấy đi tìm Lý đội trưởng, cho nên không có ở đó."

"Được, tôi đã biết."

Nhìn Cố Diệc Nhiên cúp điện thoại, Lâm Dật nói: "Hẳn là không có vấn đề gì đúng chứ."

Cố Diệc Nhiên cười lạnh một tiếng, "Anh cho rằng để cho bạn cùng phòng che giấu giúp thì có thể lừa được tôi sao."

Cố Diệc Nhiên cũng đoán được tình huống bên phòng ngủ.

Nhất định là đồng nghiệp qua loa sơ suất, không nghĩ tới đối phương sẽ nói dối, nên cũng không truy cứu sâu.

Nếu như gọi điện thoại cho Lý đội trưởng chứng thực một chút, thì mọi chuyện sẽ được phơi bày.

"Cô còn muốn làm gì?"

"Anh đúng thật là thông minh, thế mà để bạn cùng phòng yểm trợ, nói anh đến chỗ của Lý đội trưởng. Hiện tại tôi sẽ gọi điện thoại cho Lý đội trưởng, xem anh còn có thể ngụy biện gì nữa không."

Cố Diệc Nhiên cầm điện thoại di động, bấm gọi cho Lý Tường Huy, còn mở cả loa ngoài.

"Lý đội trưởng."

"Sao thế?"

"Tôi muốn hỏi một chút, Lâm Dật có ở chỗ anh hay không."

"Lâm Dật?"

Lý Tường Huy rõ ràng dừng một chút, dường như không nghĩ tới Cố Diệc Nhiên sẽ gọi điện thoại để hỏi chuyện này.

"Đang ở chỗ của tôi, sao thế."

Cố Diệc Nhiên: ? ? ?

Lưu Bình: ? ? ?

"Anh nói anh ta đang ở chỗ anh? !" Cố Diệc Nhiên theo bản năng đề cao giọng.

"Cậu ấy cảm thấy mình còn có chỗ cần nâng cao, cho nên tìm tôi huấn luyện thêm. Có phải là cô thấy cậu ấy không ở phòng ngủ, nên mới gọi điện thoại cho tôi không?"

"Nhưng tôi nhìn thấy anh ta ở chợ đêm, làm sao có thể ở chỗ của anh được!"

"Nhìn thấy cậu ấy tại chợ đêm sao?"

Lý Tường Huy thầm lẩm bẩm một câu trong lòng, bảo cậu ấy đi làm chuyện chính, sao còn chạy đến chợ đêm rồi?

Nhưng lúc này, mình cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nói giúp cho Lâm Dật.

"Tôi và Bình Bình đang ở chợ đêm, bị chúng tôi bắt tại hiện trường."

"Không có khả năng, hai chúng tôi đang luyện tập thêm trên bãi tập, sao cô có thể nhìn thấy cậu ấy được, nhất định là đã nhìn lầm rồi."

"Không có, tôi không có nhìn lầm. . ."

"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, người đang ở ngay bên cạnh tôi, chẳng lẽ cậu ấy còn có thuật phân thân? Nhất định là chợ đêm nhiều người, cô nhìn lầm rồi."

Lý Tường Huy ra vẻ nghiêm túc, nói:

"Còn có chú ý thân phận của cô một chút, lúc làm việc không nên đưa cảm xúc cá nhân vào, đừng có mỗi ngày nghe gió ra mưa, đi, tôi vẫn còn có chuyện, không thèm nghe cô nói nữa."

Dạy bảo Cố Diệc Nhiên một câu, Lý Tường Huy cúp điện thoại, không cho cô cơ hội nói chuyện.

"Cô thấy tôi đã nói gì, Lý đội trưởng đều chứng minh tôi ở trụ sở huấn luyện, cô còn có lời gì muốn nói?"

Cố Diệc Nhiên cầm điện thoại di động, lộn xộn một hồi lâu.

Lý đội trưởng có phải là uống lộn thuốc rồi hay không, thế mà giúp đỡ anh ta nói dối!

"Hai người các người đã thông đồng trước có phải hay không!"

"Tôi nói cho cô biết, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung. Lý đội trưởng là một người công chính liêm minh, cô không thể nói xấu anh ấy như vậy."

"Tôi không biết giữa hai người các người có chuyện gì, nhưng tôi nói cho anh biết việc này không xong đâu, bản thân làm trái kỷ luật, tôi nhất định sẽ báo lên!" Cố Diệc Nhiên nói:

"Anh ngày mai cũng không cần huấn luyện nữa, thu dọn đồ đạc rồi rời đi đi."

Suy nghĩ của Cố Diệc Nhiên rất đơn giản, nếu như Lý đội đã bao che cho anh ta, thì mình sẽ bẩm báo lên lãnh đạo!

Xem anh ta phải làm thế nào!

Thật sự cho rằng tôi không có cách nào thu thập anh sao!

"Tôi thì không quan trọng, cô thích xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó đi." Lâm Dật nhún vai, nói:

"Nhưng mà tôi vẫn muốn khuyên cô một câu, không nên lấy lông gà làm lệnh tiễn, không có gì tốt đối với cô đâu."

"Tôi làm việc theo quy củ, chẳng lẽ là tôi sai? Tôi có thể xem lời này của anh là một loại uy hiếp không?"

"Cô thích lý giải thế nào thì tùy."

Nói xong, Lâm Dật ôm eo Lý Sở Hàm, "Đi, chúng ta đi dạo chợ đêm."

"Chuyện này không tốt lắm đâu, nếu không thì anh về trước đi, chờ có thời gian lại đi với em cũng được." Lý Sở Hàm nói:

"Cô ấy hình như rất nổi giận, sợ về sau sẽ hạn chế anh."

"Ngực nhỏ tính khí lớn, chuyện cái rắm thôi mà cũng login, không cần quan tâm làm gì."

"Ừm vâng."

Nhìn bóng lưng rời đi của hai người, Cố Diệc Nhiên tức muốn phun lửa, vén tay áo muốn đi lên giáo huấn Lâm Dật.

"Bớt giận đi, có nhiều người như vậy, cô không ngại mất mặt à." Lưu Bình tiến lên khuyên can.

Nếu như mà đánh nhau thì sẽ mất mặt, người nào cũng không thể làm việc trong cục nữa.

"Cô đừng lôi kéo tôi, tôi đã lớn như vậy, còn chưa có ai dám nói thế với tôi đâu!"

"Không phải chứ, ngày ngày tôi đều nói cô ngực nhỏ, cũng không thấy cô tức giận lớn như vậy."

Cố Diệc Nhiên: . . .

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment