Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1699 - Chương 1697: Người Ngoài Ý Muốn.

Chương 1697: Người Ngoài Ý Muốn.
Chương 1697: Người Ngoài Ý Muốn.
Chương 1697: Người Ngoài Ý Muốn.




"Chắc chắn không có vấn đề gì sao?"

Lúc đi dạo chợ đêm, Lý Sở Hàm vẫn có chút không yên lòng.

Cô không muốn bởi vì mình mà làm chậm trễ chuyện của Lâm Dật.

"Não của người phụ nữ kia có chút không bình thường, không cần quan tâm đến cô ta làm gì."

"Ừm."

"Đừng nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, muốn ăn cái gì, anh mua cho em."

"Em muốn ăn bánh rán và cá mực." Vẻ mặt Lý Sở Hàm lập tức trở nên vui vẻ.

"Chờ chút."

Lý Sở Hàm đứng ở một bên, Lâm Dật đến phía trước xếp hàng, nhưng tại lúc này, điện thoại di động vang lên.

Là Lý Tường Huy gửi Wechat tới.

"Có tiện nghe điện thoại không."

Lâm Dật không nghĩ nhiều, cầm điện thoại di động gọi trở về.

"Lý đội."

"Đã xảy ra chuyện gì? Cậu gặp phải Tiểu Cố rồi?"

"Tôi cũng không nghĩ tới sẽ xui xẻo như vậy, đi dạo chợ đêm một chút, còn có thể gặp phải cô ấy." Lâm Dật nói:

"Có lẽ gần đây trúng tà, nên dành thời gian mời người tới tính toán, phá bỏ quẻ này mới được."

"Đừng nói chuyện phiếm nữa, không phải nói với cậu rằng việc này rất vội sao, sao còn chạy tới dạo chợ đêm, cậu không thể xong việc rồi đi dạo à."

"Dục tốc bất đạt, tôi không phải đã gọi người đem thuốc tới rồi sao, vừa lúc hẹn gặp ở đây."

"Cậu đã lấy được thuốc rồi?"

"Đã lấy được, 5 chai."

"Tiểu tử cậu được đó nha, nhanh như vậy mà đã làm xong."

"Nếu như anh không có việc gì thì tới tìm tôi lấy thuốc đi, sau đó đưa qua cho lãnh đạo."

"Tôi vẫn còn có chuyện, cậu đưa đến khoa chỉnh hình của bệnh viện Hoa Sơn là được."

"Tôi đưa đi làm gì, việc này anh đi đi, đến lúc cho anh biểu hiện rồi."

"Tôi không tranh công lao này với cậu đâu." Lý Tường Huy nói:

"Cậu đưa thuốc qua, lưu lại ấn tượng tốt với lãnh đạo, hơn nữa thành tích huấn luyện của cậu cũng không tệ lắm, không có gì bất ngờ xảy ra, muốn ở lại phân cục là chuyện không có vấn đề. Con đường phát triển nhất định mạnh hơn so với sở cảnh sát phía dưới."

"Tôi thì không có vấn đề, chủ yếu là muốn anh tranh thủ chút cơ hội."

"Một mã về một mã, tôi không thể chiếm tiện nghi này được." Lý Tường Huy nói:

"Bọn họ đang ở phòng 607, khu nội trú thứ tư, vừa lúc lãnh đạo đang trực đêm ở đó. Cậu giao cho ngài ấy là được, đợi lát nữa tôi sẽ cho cậu số điện thoại, đến nơi thì liên hệ."

"Vậy được rồi."

Nói xong chuyện chính, Lâm Dật cúp điện thoại, sau đó mua bánh rán và cá mực cho Lý Sở Hàm.

"Còn có thứ gì muốn ăn nữa hay không?"

Lý Sở Hàm lắc đầu, "Chủ yếu là từ lúc trực ban đến giờ có chút đói bụng, nếu không tới đây dạo chơi là được rồi."

"Đi dạo chợ đêm cũng không có ý nghĩa, nếu không ăn một chút gì đó thì sẽ mất đi tinh túy của chợ đêm."

Trong mắt Lý Sở Hàm mang theo ý cười, "Anh nói đúng."

"Có phải trong lòng em thì anh nói cái gì cũng đúng hay không?"

"Đúng thế."

"Đồ ngốc."

Lý Sở Hàm không phải người thích ăn uống, cũng không quá nhạy cảm đối với đồ ăn.

Nhưng khi nhìn thấy vật phẩm trang sức, vẫn không nhịn được mà mua mấy cái.

Nhưng mà cái đắt nhất đều không vượt qua 20 tệ.

Đi dạo hơn một giờ, Lý Sở Hàm lại mua chút đồ ăn chuẩn bị đem về cho Kiều Hân.

“Chỗ huấn luyện của anh ở đâu? Em đưa anh trở về." Sau khi lên xe, Lý Sở Hàm hỏi.

"Về trong viện trước, anh đưa thuốc qua đã."

"Anh không cần đi lại làm gì, ở phòng nào? Em giúp anh đưa qua, thời gian không còn sớm, anh về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Việc này để anh tự đưa, em đi rất không thích hợp."

Lý Sở Hàm là một người rất hiểu rõ việc đời.

Có thể lăn lộn tới vị trí ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào năng lực của mình, cho nên cô cũng không suy nghĩ nhiều đối với chuyện này.

Đây là tặng đồ cho lãnh đạo, đương nhiên là không thể qua tay của người khác.

Giống như vừa rồi, Lâm Dật hy vọng Lý Tường Huy tự mình đưa qua.

"Được, nghe anh."

Sau khi đến bệnh viện, hai người tách ra trước cửa khu nội trú thứ tư.

Nhân lúc ban đêm bốn bề vắng lặng, hai người còn lặng lẽ ôm nhau một cái, sau đó mới tách ra.

Hơn mười một giờ khuya, người trong bệnh viện không nhiều.

Nhưng vì để tránh người ta nhận ra, Lâm Dật vẫn đeo một chiếc khẩu trang, tránh những phiền toái không cần thiết.

Vào cửa, đi thang máy, đến tầng sáu, đi về phía phòng 607.

Két két _ _

Lúc đi qua phòng 602, bỗng có một người đàn ông mặc quần áo màu đen đi ra từ bên trong, trên tay cầm ấm nước, dường như là đi múc nước.

Nhưng mà, khi nhìn thấy người đàn ông kia, Lâm Dật sửng sốt một chút, cảm thấy có chút quen mắt.

Sau đó đột nhiên nhớ tới, trước đó mình có thu thập một người gọi là Mã Tam, mà người vừa mới đi ra từ trong phòng hình như là thủ hạ của anh ta!

Lúc Lâm Dật quay đầu, muốn lại xác nhận một chút thì phát hiện đối phương đã đi vào phòng vệ sinh, không còn bóng dáng.

Ánh mắt Lâm Dật di chuyển lòng vòng, cũng không vội.

Bệnh viện là địa bàn của mình, sau đó gọi điện thoại tra một chút là được.

Rất nhanh, Lâm Dật đến phòng 607, sau đó gọi điện thoại.

"Lưu cục trưởng, Lý đội trưởng bảo tôi đưa ít đồ cho ngài, tôi đang ở trước cửa phòng 607 đây."

"Tốt tốt tốt, cậu chờ tôi một chút."

Người được Lâm Dật gọi là Lưu cục trưởng, tên Lưu Nghiễm Hiền, là chỉ hủy của phân cục thứ hai.

Rất nhanh, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Lưu Nghiễm Hiền đi ra từ bên trong.

"Vất vả cho cậu rồi, đêm hôm khuya khoắt mà phải đến đây một chuyến."

"Quá khách sáo rồi, nếu như không có những chuyện khác thì tôi đi trước."

"Bên trong còn có bệnh nhân cần tôi chăm sóc, không tiễn cậu."

"Không cần, không cần, ngài bận việc của mình đi."

Khách sáo đơn giản một câu, Lâm Dật kéo khẩu trang lên rồi rời đi.

Lúc đi ra khỏi khu nội trú thứ tư, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lý Sở Hàm.

"Làm xong chuyện rồi sao?"

"Đã làm xong, nhưng anh muốn hỏi thăm em chút chuyện."

"Anh cứ nói."

"Khu nội trú thứ tư, phòng 602 khoa chỉnh hình, giúp anh tra một chút xem bệnh nhân bên trong là ai, nhưng đừng để lộ việc này, lặng lẽ tra một chút là được."

"Có cần gấp không?"

"Ngày mai tra là được, nhân lúc không có việc gì, em ngủ một lát đi."

"Được rồi."

Lâm Dật cảm thấy, suy đoán của mình hẳn phải đúng đến 80-90%.

Mình làm gãy một tay của Mã Tam, mà bệnh viện Hoa Sơn là bệnh viện tốt nhất Trung Hải, nhất định sẽ tới đây trước tiên.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bệnh nhân ở phòng 602 hẳn là Mã Tam.

Nhưng vẫn cần xác nhận một chút mới tốt.

Sau khi sắp xếp hết mọi chuyện, Lâm Dật đón xe trở về khu vực, cũng tìm được góc chết, nhảy trở về một lần nữa.

...

Reng reng reng _ _

Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông rời giường quen thuộc vang lên.

Lâm Dật và Trương Bằng lần lượt rời giường, sau khi rửa mặt thì đi căn tin ăn cơm.

Hai người vừa mới tới căn tin đã bắt gặp Cố Diệc Nhiên đi ra từ bên trong.

"Đã thu dọn đồ xong chưa."

Vấn đề này khiến cho những người khác đều sửng sốt.

"Thu thập gì chứ?"

"Từ hôm nay trở đi, anh không cần huấn luyện ở đây nữa, giả vờ ngây ngốc có ý nghĩa gì sao?"

"Tôi có huấn luyện ở đây hay không, hẳn không phải là do cô nói. Lý đội còn chưa mở miệng đâu, sao cô lại tới cắn người rồi?"

"Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh có quan hệ tốt với Lý đội thì có thể không kiêng nể gì cả."

"Có năng lực thì cô thử xem."

"Anh đừng cho là tôi không dám." Cố Diệc Nhiên nói:

"Sau khi cơm nước xong xuôi, anh trở về phòng ngủ rồi thu dọn đồ đạc đi, không cần đến thao trường nữa."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment